Hắn chết như thế nào không ai tinh tường nhưng dã sử cho rằng, hắn đã bị thần tiên dùng phi kiếm tước đi tính mạng.
Nhân gian đế vương dù là đấng cửu ngũ chí tôn nhưng không có cách nào đối kháng lại Tiên Phật. Đương nhiên vị thần tiên được nhắc chẳng qua chỉ là một tu tiên giả nào đó.
Thiết Trụ vương chết đi khiến lương dân thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ai ngờ thi thể hắn không hủ hóa. Vài vạn năm sau thông linh tu luyện đến Ly Hợp kỳ đỉnh phong
Hai lão quái vật Âm ti giới vào Bồng Lai Sơn nhưng chưa hành động, ngược lại đang đợi gì ở đây?
“Lục Thực đã ngã xuống” Thanh bào lão giả thản nhiên nói, thần sắc trở lại như thường.
“Lục Thực? Chính là thủ hạ Tích Dịch Quái Song đầu Tứ Thủ của ngươi sao?” Thiết Trụ vương nghi hoặc mở miệng:
“Tuy hắn chỉ là Ly Hợp sơ kỳ nhưng thực lực vượt xa đám gia hỏa Nhân Giới, bị diệt trừ thực có điều kỳ quái!”
Thanh bào lão giả im lặng, sau đó thở nhẹ: “Chỉ giận khi tiến vào Tu La môn. Đám thủ hạ đều tách ra, nếu không chúng ta sao phải đợi ở chỗ này làm gì.”
“Hừ. Chúng ta sớm đã tính điều này, đám thủ hạ đã được hạ bí pháp. Bất luận truyền tống đến đâu đều mau chóng trở lại đây. Lục Thực bị diệt trừ chỉ là ngoài ý muốn, không ảnh hưởng đến đại cục, có cái gì mà đáng tiếc “
“Tuy như thế…”
“Được rồi Ngô huynh, ngược lại bổn có chút nghi hoặc. Trong Bồng Lai sơn thực có bảo vật như ngươi nói sao? Vật trân quý như thế, các tồn tại chí cao nơi Linh giới cùng Âm Ti giới không sớm lấy đi, sao để đến phiên ta và ngươi?” Thanh âm Thiết Trụ vương có điểm cổ quái.
“Hừ, tin tức tuyệt không sai, là ta xảo hợp nghe Thị Huyết Quỷ Vương nhắc tới “
“Cái gì, Thị Huyết Quỷ Vương, ta có nghe lầm chăng? Thị Huyết Quỷ Vương chính là một trong sáu đại vương Âm Ti giới. Tồn tại bực này ngươi có thể gặp được chăng?” Ngữ khí Thiết Trụ vương tràn đầy hoài nghi. Ly Hợp kỳ đỉnh phong thực lực không yếu nhưng trong mắt Thị Huyết Quỷ Vương chẳng khác nào con kiến hôi.
Trên mặt thanh bào lão giả hiện vẻ xấu hổ: “Trong này có nguyên do khiến ta không tiện nói. Tóm lại tin tức bảo vật tuyệt đối tin cậy. Về phần Quỷ Vương lão nhân gia cùng tồn tại cao cấp Linh giới Ma giới không lấy do có điểm cố kỵ riêng”
“Cố kỵ?”
“Ừm, hiện không nói thì Thiết huynh cũng biết. Thời thượng cổ Tu La vương kinh tài tuyệt diễm từng dẫn đầu quỷ tộc chúng ta, đem Linh giới giết đến máu chảy thành sông, thậm chí khiến cả Chân tiên can thiệp…”
“Không sai” Trên mặt Thiết Trụ vương đầy vẻ tán thán. Khi còn sống hắn vốn là quân chủ hùng tài đại lược nhưng so với Tu La vương chỉ như trẻ nít.
Thiết Trụ vương cảm giác nhiệt huyết sôi trào, hận không sớm thành đạo vài trăm vạn năm, đi theo Tu La vương đánh giết Linh giới.
“Tóm lại bởi vì sự kiện này. Những đại tồn đại tuy thèm muốn bảo vật nhưng không tiện ra tay. Nếu làm không tốt lại dẫn đến thượng cổ lịch sử tái diễn, giữa các giới lại nổ ra đại chiến”
“Ừm, nếu đại chiến chỉ e không ổn. Hiện Tu la Vương không đã không còn…”
“Thì sao, lục vương tuy ít một người nhưng thực lực chúng ta vẫn không thể khinh nhục. Nếu Chân tiên không can thiệp thì vẫn dư lực đại chiến với Linh giới. Tuy vậy các đại nhân vật hai giới đều đang cẩn trọng. Như vậy lại thành tiện nghi cho những tiểu tốt chúng ta.” Thanh bào lão giả nói tới chỗ này trên mặt đầy vẻ hưng phấn.
“Đã như vầy chúng ta còn chờ cái gì? Ta và ngươi liên thủ, trong Bồng Lai sơn này còn sợ kẻ nào sao?”
“Đạo hữu cần gì nóng vội, lão phu làm vậy ắt có lý.”
“Ồ! Ngô huynh, mời nói” Thiết Trụ Vương ngẩng đầu, thần sắc bình thản trở lại.
“Hai ta tuy là Ly Hợp hậu kỳ nhưng liên thủ cũng chưa chắc vô địch. Những đại tồn tại kia tuy có điều cố kỵ nhưng rất có thể đem phân hồn hạ giới. Cụ thể thế nào lão phu không rõ nhưng giữa bọn họ có ước định cho phép điều này.” Thần sắc thanh bào lão giả ngưng trọng mở miệng.
Vẻ mặt Thiết Trụ Vương có chút khó coi, do dự một chút thì hỏi lại: “Nhưng dù thế thì do phép tắc thiên địa, phân hồn hạ thể không thể đột phá Ly Hợp. Chỉ là tồn tại cấp Nguyên Anh thì chúng ta cũng không phải sợ.”
“Không hẳn là thế. Thời gian Tu La Môn mở bị chậm lại nên phép tắc thiên địa đã cải biến. Trước kia là Nguyên Anh còn hiện tại là Ly Hợp” Thanh bào lão giả thở dài một hơi mở miệng.
“Ly Hợp? Nói như vậy phân hồn của bọn họ là cùng cảnh giới chúng ta?” Sắc mặt Thiết Trụ Vương đại biến mở miệng.
“Chưa chắc” Trong mắt thanh bào lão giả hiện một tia dị sắc: “Thời gian có hạn, ngắn ngủi hơn trăm năm, phân hồn các đại tồn tại kia chỉ có thể tiến giai Ly Hợp Sơ kỳ. Tuy vậy bọn họ thần thông huyền diệu quỷ dị. Nếu đơn đả độc đấu chúng ta không nắm chắc phần thắng. Vì vậy lão phu mới chờ thủ hạ hội hợp để đối phó bọn họ và cấm chế trên đường”
***
Lúc này Lâm Hiên đang toàn lực bay đi.
Bồng Lai Sơn không hổ là thánh địa trong truyền thuyết. Trên đường có khá nhiều kỳ hoa dị thảo luyện chế đan dược. Nếu một tu tiên giả cấp thấp gặp được nhất định sẽ cao hứng đến ngây ngất. Có điều hiện Lâm Hiên không mấy chú ý.
Bay thêm một lát, chợt ánh mắt hắn đảo qua một cây thúy trúc. Nó vốn là phàm mộc nhưng sinh trưởng mấy vạn năm ở nơi linh mạch thánh địa này, hấp thu thiên địa nguyên khí nên xảy ra biến dị.
Lâm Hiên phất tay bắn ra một đạo kiếm khí, chỉ thấy vết cắt nơi cây thúy trúc vô cùng láng bóng, còn phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Thứ này đừng nói luyện Linh Khí mà luyện chế Pháp bảo cũng khá tốt.
Lâm Hiên có chút kinh ngạc cùng hưng phấn, thực vật sinh trưởng ven đường đã bất phàm thế này, có thể thấy bảo vật trân quý đến cỡ nào!
Trong lòng nghĩ như thế, tốc độ đã phi hành bất giác nhanh hơn.
Qua gần nửa canh giờ Lâm Hiên ngừng độn quang, một cổ động xuất hiện trước mắt. Đã ăn đau khổ không nhỏ, lần này hắn cẩn thận đem thần thức thả ra, nhưng còn chưa tiếp cận động khẩu đã bị bắn ngược trở lại.
Sau đó thanh âm ông ông truyền vào tai, trước mắt đột ngột hiện ra một quầng sáng màu vàng kim. Bên ngoài có những tia điện hồ xanh thẳm lưu chuyển xoèn xoẹt. Cùng lúc một tràng thanh âm phạn xướng Phật Môn truyền ra.
Lâm Hiên có chút kinh ngạc nhưng trở nên mừng rỡ. Cấm chế này tuy rằng khó phá nhưng nếu dễ bị kích động thì tám chín phần không phải là bẫy rập.
Như vậy ở trong động phủ kia hắn đúng là nhân họa đắc phúc, địa đồ trong ngọc giản là thật.
Lâm Hiên phất tay áo một cái. Thanh Hỏa Kiếm bay vút ra, linh quang lóe lên. Tức thời thiên địa nguyên khí điên cuồng truyền vào. Tiên kiếm hóa thành một dải sáng màu xanh hung hăng bổ tới.
Coong coong. . .
Không trung dường như bị xé rách, sau đó kim thiết vang lên. Tròng mắt Lâm Hiên co lại, không ngờ quầng sáng không chút lay động, tựa hồ như một dạng pháp bảo kim thuộc tính nào đó.
“A Di Đà Phật!”
Một tiếng phật hiệu truyền vào tai khiến tâm thần Lâm Hiên run rẩy dữ dội, không phải thần thông Sư Tử Hống mà là Đại Lôi Âm Thuật trong truyền thuyết.
Lâm Hiên gặp qua thần thông này trên điển tịch, sớm đã thất truyền nơi Nhân giới.
Qua một lát thoát ra từ trong mê muội. Sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Cao thủ so chiêu hơn nhau chỉ một sát na. Nếu thực sự địch nhân trước mắt thì nãy giờ hắn đã chết tới bảy tám lần.
Cũng may ngoài Đại Lôi Âm thuật thì không thấy có công kích gì. Xem ra có vẻ chủ nhân động phủ không có có ác ý. Đại Lôi Âm thuật tuy khiến người tạm thời mê muội nhưng không đủ sát địch.
Lâm Hiên lắc đầu, đoán không ra huyền cơ của vị cao tăng Phật Môn này.
Chẳng qua như thế hắn cũng không khách khí, tay áo phất một cái đem Ô Kim Long Giáp Thuẫn tế ra hộ thân.
Thanh Hỏa Kiếm không có hiệu quả thì chỉ còn Ma Duyên Kiếm. Nhưng uy lực của Thông Thiên linh bảo quá lớn. Nếu không cẩn thận rất có thể hủy luôn tòa động phủ trước mắt.
Nhất thời Lâm Hiên lâm vào khó xử. Đang do dự thì thanh âm êm tai truyền ra: “Thiếu gia, chi bằng để tiểu tỳ thử một lần.”
Lời còn chưa dứt thì bạch quang chợt lóe. Nguyệt Nhi đã hiện ra.
“Nàng?”
Lâm Hiên có chút kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu. Nguyệt Nhi đưa năm ngón tay nhỏ dài nõn nuột như ngọc lên. Một tầng hắc vụ nhàn nhạt hiện trong tay ngọc, sau đó trở nên nồng đậm dần.
Sau khi hắc sương vụ tan đi thì một đám Hồ Điệp mỹ lệ xuất hiện trong tầm mắt. trên cánh chúng đầy những hoa văn sặc sỡ huyền diệu thần bí.
Lâm Hiên đã tự lĩnh giáo qua uy lực đám Băng Nguyệt điệp này. May mắn là chúng được Nguyệt Nhi thu phục. Nếu không trận chiến với Bách Trùng chân nhân còn vô vàn khó khăn.
Khác với Linh trùng do tu sĩ thu dưỡng, yêu điệp này được Nguyệt Nhi thu vào bên trong Mệnh Tuyền nuôi dưỡng.
Lúc này mấy trăm Hồ Điệp bay múa quanh người ngọc khiến không gian chung quanh trở nên kỳ ảo.
“Đi”
Nguyệt Nhi điểm ra một chỉ, tức khắc Băng Nguyệt Điệp tản ra bốn phía bay tới màn bảo hộ màu vàng. Chúng đồng loạt há mồm phun ra hắc vụ cuồn cuộn.
Rắc…
Vòng bảo hộ nhanh chóng bị phủ một tầng băng giáp màu đen quỷ dị.
Lâm Hiên biến sắc, uy lực yêu điệp thật đáng sợ.
“Nguyệt Nhi, nếu ta nhớ không lầm thì nàng thu phục được tới cả vạn con. Nếu chúng đồng loại xuất thủ thì đến cả Vọng Đình Lâu cũng phải biến sắc!”
Nghe vậy những tiểu nha đầu khẽ lắc đầu: ” Thiếu gia, Băng Nguyệt điệp trong Mệnh Tuyền tiểu tỳ quả thật tới hơn vạn, nhưng nhiều nhất mỗi lần ta chỉ thao túng khoảng hai trăm con”
“Sao lại thế?” Lâm Hiên có chút nghi hoặc. Trên Ngự Linh Tâm Đắc chưa từng đề cập qua tình huống này.
“Thao túng mỗi con Hồ Điệp, cần tiêu hao thần thức không nhỏ…”
Đội môi anh đào Nguyệt Nhi hé mở, thanh âm duyên dáng truyền vào trong tai. Rốt cục Lâm Hiên đã rõ ràng. Thần thông Hồ Điệp này chỉ e không dưới pháp bảo nên cần thần thức rất lớn để điều khiển.
Nhìn màn sáng đã bị băng phong, Lâm Hiên phất tay áo một cái. Thanh Hỏa Kiếm lại bay vút ra hung hăng chém tới.
Tức thời thanh âm rin rít như xé lụa truyền vào tai, vòng bảo hộ đã bị phá vỡ.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vui sướng, trực tiếp hóa thành một đạo kinh hồng bay vào trong động.
Nguyệt Nhi cũng theo sau.
Trước mắt hai người là một sảnh đường hình tròn rộng tới hơn mười trượng.
Trong này vốn trống rỗng, phía cuối chỉ có một thông đạo hình trứng ngỗng. Lâm Hiên cẩn thận tế ra Ô Kim Long Giáp Thuẫn hộ thân, tâm niệm vừa động đồng thời Bích Diễm Kỳ Lân Giáp hiện ra.
Có hai tầng phòng hộ, Lâm Hiên một đường đi tới không gặp gì bất thường. Cuối hành lang quanh co thì tới một thạch thất nhỏ.
Do dự một chút hắn duỗi tay đẩy cánh cửa ra.
Một lão tăng mi trắng bảo tướng ngồi trước mặt. Có điều người này đã sớm tọa hóa.
Ánh mắt đảo qua, chỉ thấy vẻ mặt lão tăng thanh thản tường hòa, không chút sợ hãi khi đối mặt tử vong. Trên thân không có áo cà sa mà chỉ là một bộ tăng bào bằng vải bố, nhưng lại vô hình toát ra khí tức trang nghiêm hiền hòa.
Lâm Hiên không mấy hảo cảm với tu tiên giả phật tông nhưng có cảm giác người trước mắt khi còn sống là một cao tăng đại đức.
Hai tay Lâm Hiên tạo thành chữ thập thi lễ một cái rồi bước về phía trước.
Trước người lão tăng bày ra hai kiện bảo vật. Không biết vị tiền bối này lưu lại cái gì?
Lọt vào trong tầm mắt là một cái bình nhỏ đen tuyền bằng gốm tầm thường. Cho dù là linh đan dược cấp thấp nhất thì tu sĩ cũng không dùng nó để đựng.
Thần thức đảo qua, Lâm Hiên mở nắp bình rồi trút ra một hạt đậu màu vàng kim.
Nhất thời một luồng phật lực cùng Phạn văn lóe ra khiến thạch thất trở nên chói lòa.
“Đây là…”
Tròng mắt Lâm Hiên co lại.
“Là Kim Cương xá lợi tử”
Tiếng kinh hô của Nguyệt Nhi truyền vào tai. Tiểu nha đầu lấy tay che miệng, cơ hồ nghĩ nàng đã nhìn lầm.
“Không sai, đúng là Kim Cương xá lợi tử”
Thanh âm Lâm Hiên trấn định nhưng ánh mắt khó nén nổi hưng phấn.
Kim Cương Xá Lợi Tử!
Lâm Hiên không khỏi nghiêm nghị thành kính. Chủ nhân của nó không những là đại đức cao tăng mà khi còn sống chỉ e thần thông không dưới Vọng Đình Lâu. Nói không chừng còn đạt tới Động Huyền Kỳ.
Vì sao vị tiền bối này không phi thăng Linh giới mà lại tọa hóa tại Bồng Lai sơn này?
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 482: Giả trư ăn thịt hổ