Vọng Đình Lâu cứ làm việc của lão, miễn không động đến hắn thì cũng không nên trêu vào lão gia hỏa nổi danh khó chơi này.
Lại nghe Độc Cô Mộng nói tiếp:
“Tổng đà Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc bị công phá. Phu phụ Thanh Nguyên Thi Vương không hiểu sao mà ngã xuống. Tuệ Huyền cũng chết ở trong tay Như Yên sư tổ cùng thân ngoại hóa thân của Vọng lão tiền bối. Nguyên Anh kỳ cao thủ hai đại phái bọn chúng hao tổn vô số… “
Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc liên tiếp chịu đả kích, tổn thương nguyên khí trầm trọng. Bình thường hai đại thế lực này uy phong vô cùng nhưng cũng đắc tội với vô số tông môn gia tộc.
Khi hai đại phái này suy nhược, các tông môn gia tộc có cừu oán tự nhiên ném đá xuống giếng, liên hợp tới trợ thủ cho Thiên Nhai Hải Các. Mộng Như Yên cùng Ngũ Sắc tiên tử dẫn đại quân truy quét thế lực còn lại.
Lúc này hai đại tông môn từng uy phong lẫm lẫm lại như hổ lạc bình dương. Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc dù co cụm liều mạng phản kích nhưng song quyền nan địch tứ thủ, thực lực song phương chênh nhau quá lớn, cuối cùng đã trở về với cát bụi trong truyền thuyết.
Đương nhiên, liên minh do Thiên Nhai Hải Các cầm đầu cũng không phải thuận buồm xuôi gió.
Đại chiến trước sau hơn mười năm, sự thảm thiết vượt xa sự tưởng tượng của chúng tu sĩ. Thời thượng cổ vây công tổng đà La gia đã biến Thiên Châu thành hoang mạc. Lần này tuy không ác liệt như vậy nhưng song phương ngã xuống cũng tới hơn mười vạn tu sĩ.
Phàm nhân tử thương thì không thể đếm nổi. Chỉ riêng hai quận nơi có tổng đà hai phái, cơ hồ đã bị chúng tu sĩ san thành bình địa.
Nghe thiếu nữ thuật lại, với sự trầm ổn của Lâm Hiên mà vẻ mặt cũng cuồng biến cùng cảm khái không thôi.
Không biết Thanh nhi và tỷ tỷ cùng đám tu sĩ Bái Hiên Các có bình an vô sự không?
Lâm Hiên lo lắng nhất chính là Bái Hiên Các. Hai đại phái bị diệt khiến thế cục Tu Tiên giới đại biến. Trong cuồng phong loạn vũ thì một Bái Hiên Các nho nhỏ khác nào chiếc thuyền đơn độc trong biển rộng.
Sớm biết như vậy, ngày đó hắn đã nhờ tỷ tỷ quan tâm một chút.
Nhưng lúc này hối hận hay lo lắng đều vô ích. Huynh muội Ngưng Đan Kỳ này đương nhiên không biết nhiều. Muốn hiểu rõ chân tướng thì phải đi Thiên Nhai Hải Các.
Lúc này Lâm Hiên khẽ gật đầu, nhìn phía Độc Cô huynh muội: “Đa tạ Độc Cô tiểu muội đã tự thuật lại cho Lâm mỗ, gặp lại chính là hữu duyên nhưng tại hạ còn có việc, cáo từ.”
Lời còn chưa dứt, toàn thân hắn tỏa ra thanh quang rực rỡ muốn phá không mà đi.
“Tiền bối, xin chờ một chút.”
Không ngờ thanh âm Độc Cô Mộng đã truyền vào tai. Hắn xoay người lại, đã thấy nàng bái hạ đại lễ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
“Cô nương, sao phải làm vậy?” Lâm Hiên ngạc nhiên phất tay áo một cái, một đạo hào quang cuốn qua nâng thân thể mềm mại của nàng đứng dậy.
“Tiền bối từng mấy phen tương trợ, đại ân đại đức kiếp này dùng tính mạng đền đáp cũng không đủ. Vãn bối không nên yêu cầu quá phận nhưng có một việc chúng ta quả thật thúc thủ vô sách. Vạn bất đắc dĩ đành phải mặt dày khẩn cầu tiền bối…” Độc Cô Mộng bộ dáng tha thiết, mi mắt đã đỏ ửng lên.
“Ồ, sao vậy?”
“Đa tạ tiền bối, là như vậy, vãn bối có một ái tử tư chất dị linh căn. Bình thường ta khá nuông chiều khiến ái tử tâm cao khí ngạo, tu luyện công pháp quá nhanh nên tẩu hỏa nhập ma, hiện đang bán thân bất toại.” Thấy Lâm Hiên lộ vẻ quan tâm, Độc Cô Mưu mừng rỡ quá đỗi vội tiếp lời tiểu muội.
Hồng y mỹ phụ phía sau cũng đầy là hi vọng, nếu đại cao thủ này xuất thủ tương trợ, thương tổn của ái tử tự nhiên sẽ được giải trừ.
“Luyện công tẩu hỏa, vậy các ngươi tới đây là liệp sát yêu thú, lấy yêu đan luyện chế linh đan trị thương cho tiểu tử đó sao?” Lâm Hiên nhướng mày, vô kinh vô hỉ mở miệng.
“Vâng, phu phụ ta tìm đọc rất nhiều điển tịch, quả thật chỉ có yêu đan của Tuyết Duyên Thú mới có thể. Nếu không kịp thời chữa trị mạng nhi tử hỏng mất. Đáng ghét là tên Cổ Bàn Tử…”
Trong mắt Độc Cô Mưu hiện lệ quang, nghiến răng nghiến lợi. Tên tiểu nhân vô sỉ Cổ Bàn Tử thấy lợi quên nghĩa, lần này trở về nhất định phải đem hắn trừu hồn luyện phách mới hả nỗi hận trong lòng.
“Tuyết Duyên Thú là yêu tộc tam cấp thủy thuộc tính. Như vậy hẳn là nhi tử các ngươi là Trúc Cơ kỳ tu luyện công pháp băng thuộc tính.”
“Tuệ nhãn của tiền bối quả sáng như sao”
Độc Cô mưu ngẩn ngơ, trên mặt lộ vẻ vô cùng bội phục. Chỉ nhe một câu mà Lâm Hiên đã đoán được sự tình đủ thấy nhãn quang cao vời đến bực nào.
“Thừa mong tiền bối từ bi, cứu điệt nhi của ta” Thanh âm Độc Cô Mộng truyền vào tai, cũng ở một bên van cầu.
“Hừ, tư chất không tệ mà đã không biết trời cao đất dày, có liệu lần thứ hai nữa chăng?” Lâm Hiên nhíu mày đưa tay vỗ, bạch quang chợt lóe rồi một cái bình ngọc bay vút đến trước Độc Cô Mưu:
“Trong này có ba viên linh đan dùng yêu đan luyện chế thành, liệu thương cho lệnh lang không có vấn đề, bất quá Lâm mỗ chỉ giúp được đến đây”
“Vâng, đa tạ đại ân đại đức tiền bối. Người có gì phân phó, ngu phu phụ nhất định xông pha khói lửa.” Thanh âm Độc Cô Mưu tràn đầy mừng rỡ cẩn thận tiếp nhận bình ngọc, cung kính thi lễ thật sâu.
Lâm Hiên khoát tay áo rồi hóa thành một đạo kinh hồng, phá không mà đi. Tốc độ độn quang của hắn tự nhiên kinh thế hãi tục, có thể sánh với thuấn di, thoáng chớp mắt đã biến mất không thấy thân ảnh.
Trên mặt đám tu sĩ lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Hôm nay tuy rơi vào bẫy rập nhưng cuối cùng lấy dữ hóa lành, đạt được mục đích.
“Phu quân, chàng cùng tiểu muội từng quen biết Lâm tiền bối sao, người thật sự là tu sĩ Ly Hợp trong truyền thuyết?” Thương thế ái tử có hi vọng phục hồi, hồng y mỹ phụ cao hứng phi thường, nghiêng đầu tò mò hỏi.
“Ừm, hơn trăm năm trước Lâm tiền bối từng cứu mạng chúng ta một lần, nhưng khi đó người chỉ là tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ…”
“Ngưng Đan trung kỳ, điều này sao có thể?”
“Ừm, ngẫm lại chắc khi đó Lâm tiền bối ẩn tàng tu vị. Hiện tại ta cũng không thể khẳng định người có phải đại cao thủ Ly Hợp Kỳ hay không.” Độc Cô Mưu lắc lắc đầu, ánh mắt trở nên mơ hồ. Quay sang thấy vẻ mặt tiểu muội đang cổ quái nhìn theo hướng Lâm Hiên thì Độc Cô Mưu khẽ thở dài.
Hai huynh muội nhiều năm dựa vào nhau, hắn sao không đoán được tâm ý của tiểu muội. Có câu mỹ nữ ái anh hùng, sau hai lần cứu mạng chỉ sợ tiểu muội đã động tâm với Lâm tiền bối.
Đáng tiếc hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình, thân phận cùng tu vị song phương cách nhau một trời một vực. Muội muội tuy rằng là mỹ nữ nhưng chưa tới mức khuynh quốc khuynh thành. Lâm tiền bối nếu muốn nạp thiếp cũng không biết có bao nhiêu nữ tu mỹ miều nguyện ý hầu hạ.
“Tiểu muội đi thôi, chúng ta trở về rồi hãy nói” Độc Cô Mưu cười có vẻ an ủi. Tiên lộ đằng đẵng, tin rằng sau này tiểu muội sẽ thoát khỏi bến mê.
Lúc này Lâm Hiên sớm ở ngoài ngàn dặm, tự nhiên không biết Độc Cô Mộng đã sinh tình với mình, đang bay về phía Thiên Nhai Hải Các.
Tới đó bái phỏng tỷ tỷ tìm hiểu tin tức, ngoài ra còn thỉnh giáo thêm những vấn đề ở cảnh giới Ly Hợp. Ngoài chuyện độ qua thiên kiếp thì hắn chưa biết gì nhiều.
***
Doanh Châu đảo, Thiên Nhai Hải Các.
Trải qua thương hải tang điền, với tu tiên giả thì trăm năm thời gian cũng không thể tính là ngắn.
Trường đại chiến năm xưa để lại ngàn dặm quanh tổng đà là một vùng gió tanh mưa máu. Nhưng thời gian chuyển dời, Doanh Châu Đảo đã khôi phục cảnh sắc mỹ lệ.
Tuy chiến thắng nhưng Thiên Nhai Hải Các cũng tổn thất thảm trọng, Nguyên Anh kỳ trưởng lão ngã xuống tới mấy chục người. Ngưng Đan Kỳ đệ tử thì phải tới mấy ngàn.
Nhưng dù sao không đại thương nguyên khí, theo thời gian lại có đệ tử mới tiến giai. Hơn nữa có Vân Châu đệ nhất nữ tu thủ hộ. Tấm gương Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc hóa thành khói bụi khiến không thế lực nào nghe mà không kiêng dè. Thất đại thế lực hiện chỉ còn năm, uy danh môn phái này tăng nhiều gấp bội. Trong Thiên Vân Thập Nhị Châu chỉ còn kém Tùng Phong thư viện.
Còn ở Vân Châu ngoại hải, toàn bộ tu sĩ chiu sự khống thế của Thiên Nhai Hải Các, những kẻ như thiếu chủ Bạch Sa Bang chỉ dám thầm thiết hạ âm mưu chứ sao dám đương đầu.
Bất luận là tương thân đại hội hay là đại điển thu đệ tử đều có quy mô vượt xa trước kia. những năm gần đây Thiên Nhai Hải Các thu nhận được rất nhiều đệ tử thiên phú xuất sắc.
Thượng Quan Tuyết vốn là đệ tử một gia tộc tu tiên Vân Châu nội địa có dị linh căn, tư chất ở bổn môn là số một. Hơn nữa dung nhan nàng vô cùng tú lệ, trong gia tộc có thể nói thiên kiêu chi nữ.
Nhưng ở một gia tộc trung đẳng thì thành tựu trong tương lai chỉ có hạn. Tâm cao khí ngạo nên Thượng Quan Tuyết không cam lòng như thế, nàng hi vọng một ngày trở thành tu sĩ Nguyên Anh.
Trường đại chiến năm xưa khiến thanh danh Thiên Nhai Hải Các lan xa tới tận nơi sâu trong Vân Châu.
Nghe nói môn phái này chỉ thu nhận nữ tử tư chất xuất chúng. Thượng Quan Tuyết vượt mọi chông gai, thiên tân vạn khổ tới Doanh Châu Đảo, trải qua một phen khảo hạch trở thành một đệ tử nội môn.
Dù ở đây nàng chỉ là một đệ tử bình thường nhưng Thượng Quan Tuyết chưa từng hối hận.
Chỉ là công pháp cơ sở của bổn môn đã cao thâm rất nhiều hơn bí truyền trong gia tộc. Hơn nữa được danh sư chỉ điểm, còn định mức cấp cho đan dược cực kỳ trân quý. Bởi vậy hơn trăm năm, Thượng Quan Tuyết từ Trúc Cơ trung kỳ đã ngưng thành Kim Đan, bước vào hàng ngũ tu sĩ cấp cao.
Hai tuần trăng trước mới Kết Đan thành công. Hiện nàng đang trong động phủ đả tọa củng cố cảnh giới.
Nhưng mà vào thời khắc này.
Oanh!
Một tiếng nổ như sấm sét giữa trời quang đánh vào tai. Thượng Quan Tuyết lảo đảo thân mình, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.
Thiếu nữ mở mắt, dung nhan thanh tú tràn ngập kinh ngạc tò mò. Cả người lóe linh quang hóa thành kinh hồng bay ra động phủ.
Lúc này tại Doanh Châu Đảo có hàng ngàn nữ tử lơ lửng trên không, vẻ mặt đám người đầy vẻ bất an.
Ba nữ nhân đã thành một cái chợ, huống chi nhiều nữ tu tụ tập cùng một chỗ, nhất thời tiếng xì xào bàn tán vang vọng khắp trời.
Đúng lúc này, hơn chục đạo kinh hồng từ phía xa bay tới. Dẫn đầu là ba Nguyên Anh hậu kỳ nữ tu.
“Tham kiến các vị sư tổ sư thúc” Chúng nữ tu vội vàng ngừng bàn tán hành lễ.
“Được rồi, tất cả các ngươi mau về động phủ của mình, không được nghị luận lung tung nếu không sẽ lấy môn quy luận xử.” Lên tiếng là một nữ tử dung mạo thanh tú nhìn qua chỉ tầm mười sáu mười bảy năm kỷ. Chính là Tô Giáng Thuyên, trăm năm không thấy, tu vị của nàng đã gần tới đỉnh phong.
“Dạ, tông chủ.”
Chúng đệ tử tự nhiên không dám nghị luận, cúi người thi lễ rồi tản đi. Chưa đầy một khắc, Doanh Châu Đảo lại trở nên thanh tĩnh trống trải.
Nhưng hơn mười người Nguyên Anh kỳ nữ tử còn lại vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Bên cạnh Tô Giáng Thuyên chính là Quỷ diện Tiên tử Lưu Oánh. Đại chiến ở Doanh Châu đảo chấm dứt nàng bị phạt diện bích trăm năm, hiện vừa mới đi ra thì bổn môn liền lại gặp phải dị tượng.
Lúc này Lưu Oánh ngẩng đầu nhìn phía xa, nơi đó gió giục mây vần, càng thêm đáng sợ chính là thiên địa nguyên khí phạm vi trăm dặm vô cùng hỗn loạn, đang tụ về một ngọn núi cao khoảng trăm phượng.
Nơi đó chính là động phủ của Như Yên sư thúc, qua một lát nguyên khí dung hợp thành một lốc xoáy không đáy quỷ dị chừng trăm trượng.
“Sư tỷ, chẳng lẽ sư thúc lão nhân gia đang ở đột phá tiến giai Ly Hợp trung kỳ sao?” Trong mắt Lưu Oánh lóe ra tinh quang, thanh âm lo lắng. Năm đó sư thúc rộng lượng khai ân khiến nàng vô cùng cảm kích.
“Không sai. Hơn trăm năm trước sư thúc đã là Ly Hợp sơ kỳ đỉnh phong, chỉ là thiếu tâm cảnh, hiện đã đuổi kip cảnh giới, vì thế người bế quan ở Bách Phượng Sơn ” Trên mặt Tô Giáng Thuyên cũng tràn đầy vẻ lo lắng:
“Làm như vậy chẳng phải quá nguy hiểm sao?”
Lưu Oánh có chút sốt ruột mở miệng. Là Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả, chuẩn bị trùng kích Ly Hợp đã mấy chục năm, nàng có một số hiểu biết nhất định.
Tu sĩ một khi bước vào Ly Hợp thì tu luyện vô cùng khó khăn, hơn nữa mỗi khi đột phá tiểu cảnh giới đều phải chịu mạo hiểm vô cùng.
Tỷ dụ Ly Hợp sơ kỳ lên trung kỳ sẽ dẫn động thiên địa nguyên khí cuồn cuộn kéo tới. Nếu thuận lợi thì tu sĩ sẽ thành công hấp nạp thăng cấp.
Còn nếu mắc lỗi thì tai họa sẽ giáng xuống, linh khí sẽ tụ tập chuyển sang công kích, có phần tương tự như một dạng thiên kiếp được gọi là giả thiên kiếp.
Giờ khác này Như Yên tiên tử đang toàn tâm toàn ý đột phá tiến giai nên thực lực yếu ớt, nếu một khi không may có chuyện thì hiả Thiên kiếp sẽ phủ xuống. Khi đó nàng rất khó chống đỡ, thậm chí là ngọc nát hương tan. Nhưng nếu lúc này có một tu sĩ cùng cấp hộ thủ thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 450: Giả thiên kiếp