Xếp này toàn là Địa Giai Phù trung cấp, giá khoảng sáu bảy mươi vạn tinh thạch. Nhưng đối mặt với nguy cơ, Lâm Hiên cũng chỉ nhịn đau mà đem toàn bộ ném ra.
Tần Nghiên mở lớn đôi mắt, nàng là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ xuất thân từ Thiên Nhai Hải Các, nhãn quang như thế nào hiển nhiên không cần phải nói nhiều.
Không ngờ Lâm Hiên đốt một lần mấy chục vạn tinh thạch mà không chớp mắt một cái. Cho dù sư tôn cũng không xa xỉ như vậy.
Tài đại khí thô!
Bất quá Tần Nghiên không phải là hạng liễu yếu đào tơ. Thực lực của nàng còn trên các tu sĩ trung kỳ bình thường.
Kinh ngạc trong nháy mắt, Tần Nghiên liền ý thức được hai người đang ở trong tình trạng nguy hiểm. Tay ngọc nắm chặt, pháp lực toàn thân tuôn ra, ngón tay hướng về pháp bảo trước người điểm tới.
Cửu Thiên Băng Hỏa Lăng công phòng toàn thể, nhanh chóng bành trướng hóa thành một tấm thuẫn bằng tơ lụa. Băng Hỏa đồng thời bao trùm ở mặt ngoài.
Lâm Hiên nhíu mày vỗ sau ót một cái. Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn cũng bay vút ra.
“Đây là…”
Tần Nghiên chưa từng thấy nhưng công pháp chủ tu của hai người giống nhau, hiển nhiên là có thể cảm ứng được.
Lâm Hiên ném ra, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn dung nhập vào tấm thuẫn, hai kiện pháp bảo lại như cùng một khối vậy.
Sau đó thân hình Lâm Hiên chợt lóe, hai tay mở ra. Cánh tay ôm lấy eo thon của Tần Nghiên, đem ngực của nàng áp lên lưng.
Lúc này, hắn không phải cố ý chiếm tiện mà trong Cửu Thiên Huyền Công, có một bộ công pháp hai người liên thủ, uy lực tăng vọt đến mức độ khó có thể tin, tựa như Khương Thị song hùng liên thủ vậy.
Bất quá tư thế quá thân mật, da thịt của hai người gần như dán cùng một chỗ thì linh lực trong hai cơ thể mới hợp hai làm một.
Điều này là do lúc sáng tạo công pháp, Cửu Thiên Huyền Tôn cùng Huyền Phượng tiên tử vừa mới song tu không bao lâu, đúng là lúc nhu tình mật ý.
Hiện tại sự tình cấp bách, Nguyên Anh hậu kỳ tự bạo khiến người mới nghĩ đã không rét mà run. Còn câu nệ nam nữ thụ thụ bất thân cái gì.
Chỉ cần có thể sống sót, đừng nói chiếm tiện nghi của Tần Nghiên, cho dù trước mặt là một đầu heo mẹ, Lâm Hiên cũng sẽ ôm lấy.
Bị Lâm Hiên ôm chặt vào trong lòng, Tần Nghiên đỏ ửng chân diện, bất quá đã hiểu rõ dụng ý của sư đệ.
Nàng đành khống chế sự thẹn thùng, hai tay giơ lên chậm rãi điểm tới phía trước.
Linh lực của hai người đã hoàn toàn hòa hợp, Tần Nghiên vô cùng kinh ngạc, pháp lực của đối phương vô cùng tinh thuần, quả thật chỉ kém đại tu sĩ một chút mà thôi.
Đương nhiên nàng không phát hiện ra bí mật bên trong đan điền Lâm Hiên do hắn đã động tay động chân.
Bí mật này ngoài Nguyệt Nhi thì Lâm Hiên không có ý định chia sẻ nó với bất cứ kẻ ai, cho dù người đó trong tương lai có thể đồng sàng.
Cho dù là song tu đạo lữ cũng có thể có tư tâm riêng. Huống chi hắn với Tần Nghiên còn xa mới đạt tới điều đó, tương lai như thế nào chỉ là một câu hỏi.
Sau khi Tần Nghiên xuất chỉ, phóng phù văn trên vách ngăn Băng Hỏa.
Linh áp kinh người trùng thiên. Nhưng rất nhanh liền bị bao phủ bên trong tiếng nổ mạnh làm cho người khác tuyệt vọng.
Một kích của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ uy lực vô cùng kinh người, có thể thổi bay một tòa đại sơn, phiên giang đảo hải tuyệt không có nửa điểm phóng đại.
Uy lực tự bạo càng có thể tưởng tượng. Để đạt được hiệu quả tốt nhất, khôi lỗi còn tận lực đem áp súc phạm vi, vụ nổ lại có thêm ba phần uy lực.
Hai người cách trung tâm vụ nổ khoảng trăm thước. Linh lực phong bạo đã có điểm yếu đi nhưng phòng ngự Địa Giai Phù bên ngoài đã tan biến đi như bọt nước.
Trong khoảnh khắc, mấy chục vạn tinh thạch liền hóa thành hư không nhưng tuyệt đối đáng giá, uy lực vụ nổ đã giảm đi không ít, sau đó là Ô Kim Long Giáp Thuẫn.
Pháp bảo này có thể đỡ được công kích của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ nhưng lúc này quầng sáng chỉ được một lát liền tan vỡ.
Chỉ còn lại một tấm thuẫn bài từ giữa không trung rơi xuống, mặt trên xuất hiện những vết nứt hoàn toàn không còn linh tính. Pháp bảo này nếu không tế luyện lại cho tốt thì đừng mong được như xưa.
Vố số đạo linh lực hình thành một cơn lốc khổng lồ, rốt cuộc cũng tới tầng phòng ngự cuối cùng trước mặt hai người.
Lâm Hiên ôm Tần Nghiên khiến sắc mặt nàng đỏ bừng. Bất quá lúc này sự chú ý đều tập trung vào việc ngăn chặn vụ nổ.
Rống!
Một tiếng nổ mạnh truyền vào tai, phảng phất như âm thanh của dã thú thời kỳ hồng hoang vậy, sau đó, biến hóa xảy ra làm người ta cứng lưỡi. Chỉ thấy linh lực hỗn loạn kéo đến, không chút dấu hiệu tụ cùng một chỗ hình thành một con quái thú do khổng lồ cao hơn trăm trượng, quả thật như một tòa núi nhỏ. Thân sư đầu ngưu nhưng dữ tợn hơn nhiều.
Lâm Hiên không nhịn được thất thanh la lên:” Không thể, rõ ràng khôi lỗi đã tự bạo, linh lực còn sót lại sao có thể hóa thành quái vật.”
Loại thủ đoạn này, chẳng lẽ là lão quái vật Ly Hợp kỳ.
Nhưng nếu đối phương muốn giết tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Vì sao không đích thân ra tay mà chỉ phái ra hai con khôi lỗi.
Nghi vấn xuất hiện trong đầu nhưng hiện Lâm Hiên không có tâm tình để suy nghĩ. Quái thú kia giơ móng vuốt lên, lấy khí thế thái sơn áp đỉnh hung hăng vỗ xuống hai người!
Khác với khôi lỗi, quái thú do linh lực tinh khiết này biến thành nên chỉ tồn tại trong thời gian rất ngắn, nhưng bởi phóng thích hết pháp lực nên uy lực đã vượt qua cảnh giới Nguyên Anh.
Sắc mặt của Lâm Hiên cùng Tần Nghiên vô cùng khó coi nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chống cự.
Hai người gắt gao dựa vào nhau, đều đưa tay đánh ra một đạo pháp quyết về phía trước. Cửu Thiên Huyền Công vận chuyển tới cực hạn.
Trong mắt quái thú lóe ra tia hung ác, theo tiếng rống to rung trời, móng vuốt kia đột nhiên phân làm sáu cái to mười trượng, nhìn qua vô cùng dữ tợn. Lâm Hiên cùng Tần Nghiên phảng phất như con kiến hôi vậy.
Muốn tránh cũng không được, cự trảo kia như một ngọn núi đè xuống.
Đối mặt với công kích đáng sợ như vậy, trong lòng Tần Nghiên xuất hiện cảm giác tuyệt vọng. Đương nhiên Lâm Hiên không bỏ cuộc, hắn đã trải qua vô số tinh phong huyết vũ. Toàn thân pháp lực cuồn cuộn, pháp ấn biến ảo không thôi.
Tần Nghiên cắn hàm răng, thấy vẻ mặt kiên định của hắn thì chợt có cảm giác an toàn.
Nhất thời nàng lại có cảm giác xấu hổ.
Đối phương vì cứu nàng mới bị cuốn vào chỗ nguy hiểm này. Hắn còn đang cố gắng, nàng sao có thể bỏ cuộc được?
Oành!
Trên bầu trời, các tia chớp không ngừng chớp động, sắc trời hoàn toàn u ám, gió thảm mưa sầu, còn có mưa đá bao trùm trong vòng trăm dặm.
Tần Nghiên vuốt lại mái tóc một chút, môi đào hé mở phun ra chú ngữ vô cùng thần bí.
***
“Sư huynh, chúng ta rời đi như vậy được sao, nếu Vân Trung tiên có chuyện gì, người của Thiên Nhai Hải Các biết được thì không chừng bổn môn sẽ rước họa.” Một mỹ phụ tầm tam tuần vẻ mặt đầy lo lắng mở miệng, dung mạo của nàng có vài nét giống cùng Chu Thiến Như.
“Cũng không thể làm khác, trận chiến này đã vượt quá khả năng của hai ta. Khôi lỗi Nguyên Anh hậu kỳ tự bạo, chúng ta không đi thì cũng không thể thay đổi được bất cứ gì.” Chu Thiên Vân thở dài:” Thiên Nhai Hải Các không phải không nói đạo lý.”
“Đạo lý? Tu Tiên giới khi nào từng có chuyện lấy lý để phục người, cho dù biết chúng ta là bất đắc dĩ nhưng thân phận Tần Nghiên đặc thù, sư phụ nàng là lão quái vật Ly Hợp kỳ, vì để hạ cơn tức giận của thái thượng trưởng lão, nói không chừng người của Thiên Nhai Hải Các sẽ trút giận lên chúng ta.” Hồng y mỹ phụ cắn răng khẽ nói.
Chu Thiên Vân thở dài, dù không muốn thừa nhận nhưng phu nhân nói rất có lý, vốn định lấy lòng Thiên Nhai Hải Các, không ngờ chuyện lại thành ra như vậy.
Nếu như Vân Trung tiên tử còn sống sót thì tốt. Nhưng hắn cũng biết đây là không thể. Dưới uy lực của vụ nổ này, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng hóa thành tro.
***
Theo chú ngữ, sắc mặt Tần Nghiên ngày càng tái đi, sau đó chuyển sang một màu đỏ ửng mê người, nàng khẽ giơ cánh tay mềm mại cầm lấy bàn tay Lâm Hiên. Mười ngón tay đan vào nhau, một đạo pháp quyết từ trong bàn tay hai người bắn nhanh ra nhập vào pháp bảo trên đỉnh đầu.
Trong chớp mắt tấm thuẫn bằng băng hỏa liền dày lên, phát ra ánh sáng kim quang. Mà móng vuốt của yêu thú cũng đã nghiền nát bề mặt ngoài.
Rét rét…
Âm thanh xé gió truyền vào tai, điện hồ bắn ra bốn phía, ở phía trên lợi trảo còn xuất hiện những tia điện hồ màu đen chừng nửa tấc. Lúc này chúng biến thành vô số lôi điện ma xà đánh tới vách ngăn Băng Hỏa.
Linh quang chợt lóe, hàng trăm hoàn ảnh cùng Giao long xuất hiện đối phó lôi điện ma xà. Trên bầu trời linh khí bắn ra bốn phía, nhưng đối với quái thú thì công kích mới chỉ là bắt đầu.
Rống!
Quái thú ngẩng đầu lên phát ra một tiếng rít gào. Chỉ là tiếng rống xé gió cũng khiến mặt đất lung lay, móng vuốt thật lớn rốt cuộc cũng chạm vào vách ngăn băng hỏa.
Phốc.
Tần Nghiên phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân Lâm Hiên cũng bị ép tới vang lên tiếng ma sát với không khí.
Tầng phòng ngự cuối cùng rất mạnh nhưng áp lực của quái thú thật quá cường bạo, vượt xa sự tưởng tượng của hai người.
Sắc mặt Lâm Hiên vô cùng ngưng trọng, chậm rãi vươn tay phải lên.
Hiện tại hắn đành phải xuất tuyệt kỹ, Chân Linh Nhất Kích!
Tình huống hiện tại của Tần Nghiên vô cùng bất ổn, dù Lâm Hiên đã đỡ bảy thành công kích nhưng nàng không học qua luyện thể thuật. Vừa rồi đã bị nội thương. Bất quá trên mặt nàng không còn vẻ sợ hãi.
Dường như Lâm Hiên truyền cho nàng dũng khí để tiếp tục cố gắng. Tuyệt đối không bỏ cuộc.
Cắn chặt hàm răng, Hai tay ngọc của Tần Nghiên vỗ một cái. Từ trong cơ thể mềm mại tỏa ra một tầng sương mù màu hồng phấn.
Lâm Hiên có điểm kinh ngạc, nhưng lúc này không có thời gian để tìm hiểu. Thân hình chợt lóe đã tách khỏi Tần Nghiên.
Thi triển Chân Linh Nhất Kích không thể tiếp tục ôm nhau, hai tay của hắn không ngừng huy vũ, nhìn qua như chiêu thiên thủ quan âm vậy.
Sau đó linh lực toàn thân Lâm Hiên điên cuồng theo song chưởng đi ra, trong nháy mắt đã hút tới khô cạn.
Đầu óc trống rỗng, pháp lực bị hút hết khiến hắn cảm giác mê muội. Chiêu này uy lực rất lớn nhưng tâm trí không ổn, thần thức không đạt tới trình độ nhất định thì không thể thi triển.
Linh lực bị áp súc, hai tay Lâm Hiên hợp lại trước ngực.
Linh lực toàn thân hắn lúc này bị áp súc thành một khối cầu nhỏ như quả trứng gà, bên trong, có một con bạch hổ không quá ba tấc nhưng thần thái vô cùng uy mãnh!
Xoảng xoảng!
Thiếu đi pháp lực của một người, vách ngăn băng hỏa kia rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, xuất hiện vô số vết nứt.
Sau khi biến thành vô số mảnh vỡ thì đôi ngân hoàn cùng một đoạn tơ lụa ảm đạm xuất hiện.
Hiển nhiên nguyên khí bị hao tổn nhưng chỉ cần tế luyện tốt là có thể khôi phục.
Đã không còn cách trở, lợi trảo kia liền hung hăng đập xuống đỉnh đầu hai người. Không khí xung quanh như bị đình trệ. Linh áp bàng bạc khiến người ta cảm thấy hô hấp khó khăn.
Trong mắt Lâm Hiên lộ vẻ tàn khốc, hai tay giơ cao lên trên đỉnh đầu, quát một tiếng:” Phá!”
Quang cầu tập trung một thân pháp lực của hắn lập tức vỡ tan. Bạch hổ rống giận vọt tới, hình thể bành trướng, rất nhanh liền hơn ba trượng. So với lợi trảo không lồ của yêu thú thì nhỏ như con kiến vậy nhưng khí thế không kém chút nào.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 350: Lần nữa cùng kháng cường địch