“Vâng!” Các tu sĩ Trúc Cơ kỳ vội vàng khom người hành lễ.
Sau đó hai người hóa thành hai đạo kinh hồng mau lẹ bay về phía nơi âm khí đang dao động kịch liệt.
Lại nói có lời đồn, luận về thực lực Lệ Hồn Cốc không dưới Ly Dược Cung, là thế lực thần bí nhất trong thất đại tông môn.
Đệ tử trong tông môn này tám chín phần là tu sĩ quỷ đạo, thậm chí có lời đồn ngoài tu tiên nhân tộc còn thu nhận một số quái vật âm ti giới cấp bậc quỷ đế quỷ vương, hoặc là hộ sơn linh thú hay là hung hồn lệ phách…
Đương nhiên có thật hay không thì không có ai chứng thực.
Lúc này thiên triệu trở nên càng kịch liệt, âm phong gào thét giận dữ. Sắp tới chính ngọ mà phạm vi hơn mười dặm, cả bầu trời đã tối đen như mực, đưa tay ra cũng không nhìn thấy các ngón tay.
Vô số âm khí điên cuồng tụ tập hướng về hoang sơn nọ. Mặt đất không ngừng rung chuyển, cát bay đá chạy, khắp nơi tràn ngập âm phong cùng thi khí.
Lúc này trong động phủ Lâm Hiên lại thở dài, chân mày hắn càng nhíu chặt.
Lại qua chừng một tuần nhang nữa Lâm Hiên đột nhiên buông tay dừng truyền chân nguyên. Còn quỷ vụ bao quanh thân thể Nguyệt Nhi đang kịch liệt xoay chuyển cùng phù văn lấp lóe.
Tiếp theo quỷ vụ bị hút trong thân thể mềm mại kia, hắc khí thu liễm lộ ra dung nhan xinh đẹp mỹ miều của Nguyệt nhi. Có điều trên trán nàng lộ rõ vẻ mệt mỏi, kết anh chưa thành, trên mặt Nguyệt nhi tràn ngập vẻ thất vọng. Nhìn thoáng qua Lâm Hiên, thiếu nữ buông thõng tay xuống.
“Tiểu Nguyệt, đừng thất vọng! Tiên đạo gian nan, kết anh vốn là vô cùng khó khăn. Một lần thất bại coi như một lần kinh nghiệm, chúng ta sẽ đợi cơ duyên khác” Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười mỉm.
“Ta thật… vô dụng”.
“Được rồi” Lâm Hiên ngồi xuống đối diện Nguyệt nhi, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau:” Nàng không bị thương chứ!”
“Muội không sao, chỉ tiếc đã lãng phí vô ích nhiều chân nguyên của thiếu gia” Nguyệt nhi buồn bã nói.
“Không sao. Chỉ cần ta phục dụng nhiều đan dược sẽ hồi phục trở lại” Lâm Hiên lại mỉm cười khuyên giải.
Tư chất tu tiên Nguyệt nhi vượt xa hắn nhưng kết anh đâu phải dễ, không có đan dược phụ trợ thất bại một lần là bình thường, sau này lại nghĩ biện pháp.
Nhưng hắn không biết thục ra trong tâm tư của Nguyệt nhi. Nàng thất vọng không chỉ vì thần thông cùng pháp lực không tăng tiến. Với nàng không tiến giai Nguyên Anh kỳ nghĩa là không có thân thể, chính điều này mới khiến nàng thất vọng hơn cả.
Đưa ánh mắt ôn nhu lén nhìn Lâm Hiên một cái, cũng không biết Nguyệt nhi đang nghĩ gì mà khuôn mặt xinh đẹp lại phớt hồng lên.
Cuối cùng sau một hồi trấn an. Vẻ buồn bã trên mặt Nguyệt nhi rốt cuộc đã mất đi, tâm tình có chút hứng khởi hơn, hai người rời khỏi sơn động nọ.
“Thiếu gia, hiện tại người có dự tính gì không?”
“À…” Lâm Hiên trầm ngâm, hiện tại việc quan trọng nhất chính là đi kiếm linh thảo luyện chế Cửu Chuyển Diệu Tâm Đan. Đang nói đột nhiên vẻ mặt hắn kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn sang phía tay trái.
Nguyệt nhi ngẩn ngơ, cũng đem thần thức thả ra, liền cảm ứng được hai đạo linh khí đang nhanh chóng đến bay gần nơi này.
Tu sĩ Ngưng Đan kỳ!
“Thiếu gia, có người tới”
“Không sai, là quỷ tu” Lâm Hiên nhướng mày có chút ngạc nhiên mở miệng.
Thiên triệu vừa rồi bao phủ phạm vi chừng hơn mười dặm, dù đưa tới vài tu sĩ thì cũng là bình thường nhưng người trong quỷ đạo thì khác.
Quỷ tu vốn chỉ chiếm một số lượng rất ít trong tu ma giả mà thôi, cao thủ lại càng hiếm thấy. Ngoại trừ Cực Ác Ma tôn khi xưa, trong ma đạo lại cơ hồ không có cao thủ quỷ đạo. Mà hiện tại tiên giới U châu ngày càng xuống dốc, tài nguyên tu luyện thấp kém, không ít tông môn gia tộc đã dời đi.
Hiện tại nơi hoang vu xuất hiện hai gã quỷ tu Ngưng Đan kỳ hiển nhiên có chút quỷ dị. Lâm Hiên đem khí tức thu liễm lại.
Một lát sau hai đạo kinh hồng một xám một trắng có vài phần quỷ dị xuất hiện ở trước mắt, tốc độ không chậm chừng một tuần hương đã bay tới đây.
Quang hoa thu liễm, lộ ra một gã trung niên tu sĩ cùng một lão giả ục ịch. Không cần phải nói, tự nhiên là hai gã quỷ tu Lệ Hồn Cốc.
“Ồ, xem tình cảnh này không giống dị bảo xuất thế, chẳng lẽ chúng ta nhìn sai!” Nhìn qua âm khí dần tan đi, trung niên hán tử nhướng mày, sắc mặt khó coi mở miệng.
“Hừm, ngu huynh sớm đã nói qua. Hiện tại chúng ta thân mang sứ mệnh quan trọng tốt nhất không nên đa sự, hiện tại chúng ta trở về là được” Lão giả ục ịch thở dài, thanh âm có chút bực bội.
“Chậm một chút, đến thì đã đến rồi. Thiên triệu này tuy đang tan đi nhưng khi trước sẽ không vô cớ sinh ra. Cho dù không có bảo vật thì cũng có điều gì đặc biệt. Cứ như vậy trở về chẳng phải là đáng tiếc sao” Trung niên hán tử lại lắc đầu không đồng tình.
“Sư đệ, ngươi không cần nhiều chuyện…” Không hiểu sao lúc này trong lòng lão giả cảm thấy có chút không ổn. Tại chỗ này khiến lão toàn thân không thoải mái.
Nhưng lời lão còn chưa dứt một thanh âm lành lạnh đã truyền vào tai: “Vị đạo hữu này nói không sai, nếu đã đến đây cần gì phải vội vàng đi như thế, cứ đem mọi chuyện nói rõ ra là được”.
Thanh âm này phiêu hốt bất định không biết truyền tới từ phương nào. Hai tu sĩ Ngưng Đan thất kinh vội đưa tay để lên túi trữ vật, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác đồng thời đem thần thức thả ra tìm kiếm chung quanh. Đáng tiếc Ẩn nặc thuật của Lâm Hiên sao có thể để cho hai gã tu sĩ Ngưng Đan nho nhỏ khám phá ra.
“Các hạ là ai mà lén lút như thế, có bản lãnh thì hiện thân ra đây” Trung niên hán tử nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt trắng bệch nói.
Đồng thời hắn vung tay lên tế ra một tấm thuẫn bài nhanh chóng hóa lớn chắn ở trước mặt.
Vẻ mặt lão giả ục ịch cũng không tốt, đưa tay vỗ lên túi trữ vật, đem một thanh tiên kiếm màu xám tế lên.
“Hừ, với tu vị nhỏ nhoi của các ngươi mà cũng muốn nhìn ra hành tung Lâm mỗ sao, chỉ là mấy tên tiểu bối mà cũng dám ở chỗ này khua môi múa mép” Thanh âm châm chọc truyền vào tai, chỉ thấy bên trái hai người hơn mười trượng hào quang chợt lóe, hai bóng người hiện thân ra.
Một thiếu niên vận thanh sam tướng mạo tầm thường nhưng bên cạnh hắn là một thiếu nữ xinh đẹp, dáng người như hoa. Có điều vừa nhìn thấy hai người này, sắc mặt tu sĩ ục ịch đại biến.
“Ngươi… người là tu sĩ Nguyên Anh kỳ?”
Thân là đệ tử Lệ Hồn Cốc, có chút quen thuộc đối với Âm Ti giới, lão giả liếc mắt một cái đã nhìn ra thiếu nữ đẹp thì có đẹp nhưng lại là âm hồn chi thể.
“Hừ, nhãn quang cũng không tệ. Xem ra các ngươi không phải là tu sĩ của tiểu phái. Mau đem sư môn báo ra. Lâm mỗ giao du rộng lớn, nói không chừng có giao du với tiền bối sư môn các ngươi” Lâm Hiên nhàn nhạt nói.
Lão giả ục ịch tương đối lão thành cẩn trọng, nghe Lâm Hiên nói xong trong mắt hiện lên vẻ chần chờ thì tu sĩ trung niên đã mau mắn nói ra: “Chúng vãn bối là Chấp sự của Lệ Hồn Cốc xin tham kiến tiền bối, người có gì phân phó chúng ta nhất định sẽ hết sức hoàn thành”.
“Cái gì, Lệ Hồn Cốc?”
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ kinh ngạc, khi trước ở Bái Hiên Các đã nghe được rất nhiều tin tức về Thiên Vân Thập Nhị Châu. Lệ Hồn Cốc này được xưng một trong thất đại tông môn. Thực lực đủ để sánh với Ly Dược Cung, tu sĩ Nguyên Anh có tới mấy chục người, thậm chí không thiếu đại tu sĩ hậu kỳ. Có điều tổng đàn bọn họ đâu phải đặt tại U châu, hai tên này lại chạy tới đây làm gì?
Trong lòng Lâm Hiên nghi hoặc nhưng sắc mặt có vẻ dịu đi đôi chút.
Hai tu sĩ Ngưng Đan kỳ vẫn lưu ý tới vẻ mặt của hắn. Lúc này bọn chúng không khỏi liếc nhau cùng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm kêu may mắn không thôi, bổn môn quả nhiên thanh danh vang dội. Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng phải cố kỵ một chút.
Hán tử trung niên mặt lộ ra vẻ yên tâm nhưng lão giả ục ịch vẫn cảm thấy trong lòng có chút không ổn, khom người hành lễ: “Không biết tiền bối còn có phân phó gì, vãn bối nhất định không dám nan từ”.
“Tốt, lời này là ngươi nói đó” Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra vẻ tươi cười.
Lão giả ục ịch kinh ngạc, những lời vừa rồi của bọn hắn chỉ là khách khí. Thật không ngờ đối phương lại muốn sai sử bọn hắn. Trong lòng lão âm thầm kêu khổ đành cắn răng nói: “Có thể dốc sức cho tiền bối là vinh hạnh của vãn bối, chỉ sợ tại hạ pháp lực thấp kém e rằng…”
“Yên tâm, việc này các ngươi nhất định làm tốt” Chân mày Lâm Hiên giãn ra: “Chỉ cần hai vị đạo hữu đem tính mệnh lưu lại là được”
Lời còn chưa dứt, hắn đưa cong ngón tay búng ra hai đạo kiếm quang đón gió lớn dài mấy trượng, thế như thái sơn áp đỉnh hung hăng chém tới hai người.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 291: Lệ Hồn Cốc