Ngọn núi này cao hơn ngàn trượng vị trí khá hẻo lánh. Trong phạm vi ngàn dặm không cảm ứng thấy có tu tiên giả.
Lâm Hiên rất hài lòng lấy Truyền âm phù, dùng thần thức khắc vị trí của mình vào trong đó.
Sau đó hắn vung tay lên, Truyền âm phù lập tức hóa thành một con hỏa long biến mất trong không trung.
“Thiếu gia, Hồng Lăng tiên tử sẽ đến đây sao? ” Vẻ mặt Nguyệt Nhi có chút lo lắng nói.
Hai bên vốn đã hẹn địa điểm gặp mặt nhưng Lâm Hiên lại đột nhiên có hành động như hủy ước.
“Ả sẽ tới!”
Lâm Hiên nhếch miệng lên đầy tự tin mà nói. Có câu binh bất yếm trá, ả đã chủ động hẹn thì ít nhất hắn cũng phải nghĩ biện pháp tìm nơi chủ động chứ.
Lâm Hiên vừa trả lời móc mấy cây trận kỳ ra bắt đầu bố trí. Đối phó với ả Hồng y la sát này cẩn thận là không thừa.
Cùng lúc đó trong một hạp cốc cách đó mấy dặm một nữ tử dung nhan xinh đẹp tuyệt trần đang khoanh chân ngồi giữa không trung. Trên khuôn mặt mỹ lệ cùng vầng trán thanh tú lộ ra vẻ khó chịu.
Đã trễ hơn hai canh giờ vậy mà tên tiểu tử giảo hoạt đó vẫn không thấy xuất hiện.
Chẳng lẽ hắn dám giỡn ả, sau khi đồng ý lại không dám đến? Không thể, hắn còn ở Hỏa Vân Phong trong lòng phải hiểu rõ nhất định không thể trốn.
Hồng Lăng đang còn băn khoăn thì đột nhiên một con hỏa long bay tới. Ả vươn tay nhẹ nhàng vung lên, Truyền âm phù liền rơi vào trong lòng bàn tay.
Dùng thần thức chìm vào một lát, trên mặt nữ tử xinh đẹp lộ nụ cười khinh miệt: “Hừ. Thay đổi địa điểm, giỏi lắm là bố trí cấm chế. Tưởng rằng bổn cô nương để vào mắt sao? “
Có câu tài cao mật lớn, với tu vị của Hồng Lăng hiển nhiên không coi một tu tiên giả Ngưng Đan kỳ vào đâu.
Chỉ thấy ả hóa thành một đạo sáng chói đỏ rực lao về địa điểm mà Truyền âm phù đưa tới.
Về phần Lâm Hiên lúc này đang khoanh chân ngồi trên sơn đỉnh, khôi phục thêm chút pháp lực.
Thời gian một bữa cơm trôi qua, Lâm Hiên chậm rãi mở mắt ra ngẩng đầu nhìn vào mổ khoảng không.
“Tiên tử nếu đã tới sao lại ẩn mình không ra. Với thần thông của ngươi đáng lẽ không nên có ý đánh lén như vậy chứ? “
“Ồ, ngươi không ngờ có thể phát hiện hành tung của ta? ” Một tiếng kêu kinh ngạc truyền vào trong tai. Nơi đó một vầng sáng đỏ rực lóe lên, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước mặt, phát ra uy áp kinh người ập đến Lâm Hiên.
Lâm Hiên không khỏi nhếch miệng cười khổ, vừa gặp mặt đối phương đã muốn cho hắn phải bẽ mặt đây.
Mặc dù không biết ả ta có ý gì nhưng pháp lực toàn thân lưu chuyển. Một luồng khí thế kinh người lấy hắn làm trung tâm tản ra bốn phía.
Oành!
Hai người chưa thực sự ra tay nhưng uy áp đã giằng co giữa không trung.
Ngay lập tức tiếng nổ đùng đùng truyền ra, không ngừng vang lên trong không trung.
Thân Lâm Hiên hơi rung lên, uy áp của hai bên vừa tiếp xúc hắn đã rơi vào thế hạ phong. Dù sao nữ tử trước mặt cũng có tu vị cao hơn hắn nhiều.
Lâm Hiên không hề bối rối, mà người kinh ngạc chính là Hồng Lăng tiên tử đến độ không ngậm miệng lại được.
Thật lòng mà nói ả chưa định diệt trừ Lâm Hiên, ra tay chỉ có một mục đích là hạ uy phong của đối phương.
Tên tiểu tử giảo hoạt này đã từng chạy thoát khỏi tay ả, hiện tại phải cho hắn biết lần đó chỉ là may mắn mà thôi. Cho hắn hiểu rõ chênh lệch về thực lực hai bên, lát nữa đàm phán mới chiếm được lợi thế rõ ràng.
Tính toán không sai, có điều đối phương tuy bất lợi nhưng phòng thủ rất nghiêm ngặt, huống hồ uy áp mà hắn thi triển tu sĩ Ngưng Đan kỳ không thể nào đạt tới.
Chẳng lẽ tiểu tử này đã tiến giai?
Không có khả năng..mới có một khoảng thời gian chưa lâu, đâu thể dễ dàng kết thành Nguyên Anh như vậy?
Hồng Lăng tiên tử nhíu mày thu uy áp về, nếu không đạt được hiệu quả ả cũng không định làm việc vô ích này.
“Xin mời tiên tử” Lâm Hiên nhếch miệng cười ôm quyền hành lễ, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.
Hồng Lăng tiên tử thả thần thức ra lướt qua người Lâm Hiên. Vơi tu vị của ả hiển nhiên rõ ràng nhìn ra Lâm Hiên chưa đạt tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ, chỉ là hơn tu sĩ Ngưng Đan kỳ đỉnh phong mà thôi.
Theo cảnh giới đột phá Ngưng Đan kỳ đỉnh phong chính là ngưng tụ Nguyên Anh nhưng tiểu tử giảo hoạt trước mặt này như đứng giữa hai cảnh giới?
Cũng khó trách Hồng Lăng lại khó hiểu, mặc dù thân là trưởng lão Ngọc Huyền Tông kiến thức quảng đại, nhưng Ma Anh Quyết xuất phát từ cổ tu U Châu tự nhiên chưa nghe nói qua.
Mặc dù nghi hoặc nhưng Hồng Lăng là tu sĩ cổ tu tâm cơ rất thâm trầm, ngoài mặt không để lộ ra mà còn khẽ cười một tiếng mở miệng nói:
“Ha ha, mới không gặp có mấy gặp, không ngờ tu vị của Lâm đạo hữu đã tiến đến cảnh giới này, thật sự đáng mừng”.
“Tiên tử khách khí rồi, tại hạ tư chất ngu độn chẳng qua chỉ gặp cơ duyên xảo hợp mà thôi” Lâm Hiên chắp tay mặt đầy hớn hở. Nếu không biết đôi bên có ân oán còn tưởng đây giống như bằng hữu lâu ngày gặp lại.
“Cơ duyên xảo hợp!” Hồng Lăng hiển nhiên không lưu tâm, do dự một chút nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Hiên chậm chầm nhấn mạnh:
“Nhưng ta thấy cảnh giới tu vị của đạo hữu hơi đặc biệt, giống như chưa chân chính ngưng kết Nguyên Anh”
Hảo gia hỏa! Trong lòng Lâm Hiên không khỏi có chút khâm phục, lại cười cười nói: “Tuệ nhãn của tiên tử sáng như sao, Lâm mỗ quả thật chưa tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ “
“Vậy ngươi…. ” mặc dù trong lòng có chút khó hiểu nhưng đối phương tự tin thẳng thắn như vậy ngược lại làm cho Hồng Lăng tiên tử e ngại.
“Không giấu gì tiên tử, công pháp tại hạ tu luyện đúng là có chút đặc biệt. Hiện tại dù chưa thành công ngưng kết Nguyên Anh nhưng tin rằng thần thông của Lâm mỗ cũng không kém tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ”
Hồng lăng lại khẽ cười một tiếng mở miệng nói: “Ồ, ta thực sự có chút ngạc nhiên. Quả thật ta chưa bao giờ nghe nói tu sĩ Ngưng Đan kỳ có thể địch lại được lão quái Nguyên Anh kỳ”.
Nữ tử này rốt cuộc chưa từ bỏ ý định, không nhịn được châm chọc một câu.
“Ồ, tiên tử không tin, chẳng lẽ muốn động thủ một phen sao? “
Nhất thời bốn mắt lại gườm gườm nhau, Lâm Hiên cũng không hề tỏ ra yếu thế.
“Đạo hữu nói giỡn rồi, ta hẹn ngươi ra đây chính là có một việc muốn thương lượng chứ không phải muốn trở mặt với đạo hữu”
Hồng Lăng có chút do dự, không biết vì sao ả cảm thấy một cỗ khí tức cổ quái trên người Lâm Hiên.
Ưm… không dễ chọc vào, hơn nữa sự uy hiếp còn hơn cả tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.
“Đã như vậy mời tiên tử phân phó, nếu như tại hạ có thể làm được nhất định không chối từ” Lâm Hiên khoát tay có vẻ hào sảng nói.
“Ừm, đạo hữu hiểu lý lẽ như vậy là tốt nhất. Hồng Lăng cũng hy vọng hóa can qua thành bạch ngọc, cùng các hạ trở thành bằng hữu”
Thần sắc Hồng Lăng có vẻ hòa hoãn hơn, đôi môi anh đào hé mở nói: “Về lai lịch của ta, đạo hữu cũng biết rõ, ta vốn xuất thân từ Huyền Ngọc Tông hơn trăm vạn năm trước. Đạo hữu từng vào Tàng Bảo Các phái ta, cũng không phải ta tìm ngươi để tính sổ. Chẳng qua xin đạo hữu trả lại cho ta lệnh phù chưởng môn!”
“Lệnh phù chưởng môn?” Vẻ mặt Lâm Hiên lộ chút khó hiểu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
“Không sai, chính là một miếng ngọc bội có khắc điểu trùng ngư thú, một mặt khắc những văn tự cổ”
Hồng Lăng tiên tử ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng Lâm Hiên vẫn thấy được một tia kích động trong mắt ả.
Lệnh phù này tuyệt đối không tầm thường! Nếu không Ngọc Huyền Tông đã bị hủy diệt từ lâu, đối phương cần gì phải hao tổn tâm cơ muốn cướp lại vật đó chứ?
“Tiên tử, vật mà ngươi nói, tại hạ xin thề chưa từng thấy qua trong Tàng Bảo Các của quí phái” Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ chân thành nói.
Hồng Lăng nhíu mày nói: “Lâm đạo hữu, ngươi vừa nói lời dễ lọt tai mà bây giờ lại phủ nhận, ngươi nghĩ là bổn tiên tử dễ gạt đến thế sao? “
“Ta phủ nhận cái gì, rõ ràng là ta nói không sai”
Thần tình Lâm Hiên lộ ra vẻ vô tội giống như mình bị oan khuất vô cùng. Điều này cũng không trách được hắn vì lệnh phù kia là hắn cướp được của tu sĩ tai nhọn mặt khỉ chứ có phải thu được trong Tàng Bảo Các Huyền Ngọc Tông đâu.
“Lâm đạo hữu, chân nhân không nói lời dối gian, lệnh phù chưởng môn nhân ta khuyên ngươi trả lại. Đấy không phải bảo vật gì trân quý nhưng đối với Hồng Lăng, đó là di vật của cố nhân bắt buộc phải tìm về. Các hạ nếu cảm thấy bị thiệt ta có thể bù đắp cho đạo hữu”
Hồng Lăng đưa tai vén mấy sợi tóc trước trán có vẻ đầy thành ý. Đáng tiếc Lâm Hiên nghe không có vào tai.
Di vật của cố nhân nên không thể không lấy lại? Nghĩ ta là một hài nhi vắt mũi chưa sạch chắc?
Miếng lệnh phù chưởng môn kia giống hệt miếng ngọc bội mà hắn đã thu được ở U châu. Lâm Hiên đã nghiên cứu nhiều lần cũng không có kết quả. Đương nhiên lúc này hắn sẽ không ngu ngốc mà giao ra.
May cho ả là thần thông của hắn còn kém hơn. Nếu không thì Lâm Hiên cũng không khách khí mà ép ả chính miệng nói ra. Hoặc là dùng Sưu Hồn thuật tìm bí mật của ngọc bội.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 230: Đại đạo hữu tình