Một lát sau Lâm Hiên đem thần thức thu về, không phát hiện ở gần đó có thêm gì đặc biệt.
Lâm Hiên nuốt một ngụm nước miếng, đem hồng sắc cổ thuẫn tế ra rồi cẩn thận cất bước đi về phía trước!
Trong Tuyền Cơ Tâm Đắc có nhắc về một số thượng cổ cấm chế tinh vi căn bản không thể nhận ra.
Khi Lâm Hiên còn cách đại môn khoảng ba trượng thì một vòng bảo hộ màu đỏ thoáng hiện. Hơn nữa còn có mấy tia chớp như độc xà to cỡ cánh tay hài nhi lẳng lặng bắn ra.
Đương nhiên Lâm Hiên đã có chú ý. Chỉ thấy thân hình hắn chợt lóe về phía sau, mấy tia chớp đánh hụt vào khoảng không.
Lâm Hiên khẽ thở ra nhưng khi hắn ngẩng đầu lên thì khá kinh ngạc.
Vòng bảo hộ kia đã biến mất!
Lâm Hiên nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi vươn tay bắn ra vài đạo kiếm quang về phía trước.
Tức thì vòng bảo hộ màu đỏ kia lại xuất hiện, kiếm quang trảm lên bề mặt cứ như là ném đá xuống biển dầu. Mà khi công kích tan đi thì vòng bảo hộ cũng biến mất theo.
Lâm Hiên thử lại vài lần, cứ tới khoảng ba trượng là kích phát cấm chế thần diệu này. Nhất thời hắn cảm thấy đau đầu. Hình như đây là loại cấm chế rất cứng rắn phòng ngự kinh người, không có biện pháp xảo diệu nào phá giải mà chỉ có thể công kích tiêu hao dần pháp lực của nó.
“Ngọc Huyền Tông quả đúng là đại thủ bút! “
Lâm Hiên thì thào nói một câu, loại khí cụ bày trận này rất khó luyện, cho dù là trận pháp đại sư cũng không biết phải hao hết bao nhiêu tâm huyết rèn luyện bao nhiêu lần mới thành.
Lâm Hiên bắt đầu cảm thấy khó nghĩ. Với tu vị của hắn muốn tiêu hao pháp lực của cấm chế này, không phải ngày một ngày hai mà ít nhất cũng phải tiêu tốn nửa năm. Trong thời gian đó thì Thi Anh tàn ác kia có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Nhưng quay lại thì cũng không được vì hiện tại đã không còn đường trở về, nhất thời hắn lại chìm vào suy tư, cân nhắc cách phá cấm.
Đảo mắt thời gian một nén nhang trôi qua.
Ánh mắt Lâm Hiên chớp không ngừng, đột nhiên hắn nhíu mày sắc mặt lộ vẻ kinh nghi. Nhanh chóng lui về phía sau mấy bước gần đụng vào vách núi.
Sau đó Lâm Hiên vỗ vào túi trữ vật một cái lấy ra một tấm phù màu vàng.
Linh lực trên tấm phù không có gì đặc biệt, chỉ là Độn Thổ Phù bình thường.
Lâm Hiên dán nó lên người rồi nhanh chóng hóa thành một đạo hoàng quang chui vào vách núi. Hắn lại bấm pháp quyết, khí tức toàn thân nhanh chóng thu liễm, hạp cốc lại trở nên yên tĩnh như chưa có ai đặt chân.
Nhưng cảnh tượng bình yên cũng không được bao lâu, lát sau đã xuất hiện một trung niên tu sĩ tai nhọn hàm khỉ.
“Ơ, thiếu gia, người kia sao cũng đến được đây?” Nguyệt nhi có chút tò mò mở miệng, hiện tại nàng đang thông qua tâm thần đàm thoại với Lâm Hiên.
Lâm Hiên cũng khá kinh ngạc, khi nãy dựa vào thần thức cường đại nên hắn phát hiện có người đến gần. Còn tưởng là Thi Anh kia không ngờ lại là một kẻ xa lạ.
Tu vị người này không thấp, là tu sĩ Ngưng Đan Hậu Kỳ. Chẳng lẽ trừ hắn ra còn gia hỏa bên ngoài xâm nhập Ngọc Huyền Tông hay sao? Nghĩ đến đây Lâm Hiên cảm thấy sự tình càng lúc càng phức tạp.
Chỉ thấy người nọ khi tới lầu các thì thần sắc mừng rỡ vô cùng, như kẻ cuồng cười lớn: “Nơi này thật sự là Tàng Bảo Các trong Ngọc Huyền Tông, cuối cùng ta đã bình an tới được đây. Hắc hắc bổn đại gia sẽ phát tài….”
Thanh âm người này khá chói tai, trên mặt Lâm Hiên lộ ra một nụ cười nhạt nhưng vẫn nhẫn nại ẩn nấp.
Tu sĩ tai nhọn tuy rằng nhất thời phát hỏa dục, nhưng tâm cơ cũng rất thâm trầm giảo hoạt, rất nhanh đã phát hiện phía trước có cấm chế.
Dưới sự kinh ngạc của Lâm Hiên và Nguyệt Nhi, tu sĩ tai nhọn thuận tay vỗ trên túi trữ vật lấy ra một hộp gỗ nhỏ.
“Thiếu gia, không lẽ người này có phương pháp phá trận. “
“Có lẽ là thế!”
Nhất thời tim Lâm Hiên đập nhanh hồi hộp, tên tu sĩ kia tựa hồ có vài phần nắm chắc, nếu y thật sự đem cấm chế bài trừ thì chính là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình ở phía sau!
Lâm Hiên mở to hai mắt chăm chú, chỉ thấy người kia mở hộp gỗ lấy ra một miếng ngọc bội. Dù cách xa mười trượng nhưng lấy nhãn lực của hắn thì tự nhiên thấy rất rõ, nhất thời tròng mắt hắn co lại, thiếu chút nữa kinh hô lên.
“Thiếu gia, trong hộp…” Nguyệt nhi không có định lực tốt như Lâm Hiên, giật mình một cái la khẽ một tiếng. Ngọc bội kia hóa ra lại giống cái mà Lâm Hiên đoạt được ở Khê Dược Giản.
Đừng nói là kích thước mà ngay cả hoa văn cũng hoàn toàn giống nhau.
Lâm Hiên rất nhanh liền bình tĩnh lại, trong đầu không ngừng xuất hiện các ý niệm, đoán rằng hai ngọc bội này có quan hệ với nhau.
Lúc này tu sĩ tai nhọn lộ vẻ ngưng trọng, đem pháp lực truyền vào ngọc bội trên tay, ngọc bội bắt đầu tỏa ra hào quang màu vàng dìu dịu.
Vòng bảo hộ màu đỏ thêm một lần nữa xuất hiện. Hào quang tiếp xúc vòng bảo hộ thì dễ dàng nhập vào trong đó. Tiếp theo vòng bảo hộ kia xuất hiện một lỗ hổng đủ để một người lọt qua.
Trong lòng Lâm Hiên kinh hãi, không thể hình dung ngọc bội kia có thể khống chế được cấm chế trong Ngọc Huyền Tông. Chẳng lẽ lệnh phù này đại biểu cho thân phận chưởng môn?
Tín vật đại biểu cho quyền lực cao nhất tại tu tiên giới và thế tục có chút khác nhau. Lệnh phù của đại tông môn gia tộc đều là bảo vật trân quý. Được các lịch đại tổ sư tỉ mỉ luyện chế, lệnh phù không những có thể điều khiển được trận pháp cấm chế mà còn có thần thông lớn.
Cách tế luyện của từng môn phái thì khác nhau. Như vậy nếu có rơi vào tay người ngoài cũng chỉ có thể phát huy một phần nhỏ hiệu dụng.
Lúc này Lâm Hiên đang suy đoán đồng chú ý từng cử động của tu sĩ tai nhọn. Đột nhiên giống như phát hiện được điều gì, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Ánh mắt Lâm Hiên quét về phía cửa hạp cốc. Phía xa đang truyền đến một luồng linh lực dao động rất nhỏ nhưng tốc độ rất nhanh, chỉ khoảng nửa khắc đã độn tới.
Là một con yêu thú tướng mạo thập phần xấu xí tựa như một con chuột to lớn, thân dài hai thước.
Nó hóa thành một đạo hắc quang bắn nhanh về phía này.
Tu sĩ tai nhọn cũng là tu sĩ Ngưng Đan Hậu Kỳ, đã phát hiện ra vị khách không mời mà tới này.
Vẻ mặt y ngạc nhiên rồi lại giãn ra, còn tưởng rằng đã bị phát hiện cao thủ truy tung, bất quá chỉ là một con yêu thú cấp hai.
Loại Uyên Thử Thú này thần thông tầm thường, một cái phất tay đủ để tiêu diệt.
Y mở miệng phun ra một luồng tinh khí huyễn hóa ra một con cự mãng, hung hăng đớp về phía Uyên Thử.
Lâm Hiên ẩn thân trong vách đá thấy như vậy thì khóe miệng lộ ra một tia châm chọc, ánh mắt nhìn về phía yêu thú kia có vài phần ngưng trọng.
Quả nhiên khi cái mồm to như chậu máu của cự mãng đớp tới thì Uyên Thử nhẹ nhàng tránh qua, rồi lập tức hóa thành một đạo sáng nhọn đen sì đánh tới tu sĩ tai nhọn.
“Ơ?” Tu sĩ tai nhọn chuyển thân rồi quát to: “Nghiệt súc muốn chết! “
Lời còn chưa dứt thì y đã vươn tay vỗ vào sau ót. Một thanh phi kiếm từ trong miệng nhả ra, ô quang chợt lóe chém về phía yêu thú không biết trời cao đất dày kia.
Uy lực của pháp bảo không hề nhỏ. Thử thú bay tới trước người tu sĩ tai nhọn mấy thước thì tránh không được, toàn thân bị chém dọc thành hai nửa. Nhưng trong màn hoa máu kia lại rất nhanh bắn ra một đạo sương mù màu trắng.
Trong sương mù là một hài nhi cao mấy tấc, làn da khô héo ánh mắt lóe ra tia sáng xanh lè, chính là Thi Anh mà Lâm Hiên đã truy theo khi trước.
Đoạt xá!
Theo lý thì Thi Anh phải tìm cương thi thông linh làm thân thể nhưng lúc này thì biết tìm nơi đâu.
Có lẽ nhiều thần thông của Thi Anh hiện tại đang bị hạn chế khiến nó bất đắc dĩ đành tính đoạt xá một tu sĩ, về sau tìm một nơi âm mạch bế quan đem thân thể này hoàn toàn thi hóa.
Lại nói Thi Anh này thủ đoạn cũng vô cùng giảo hoạt, cam chịu bám vào thân thể yêu thử khiến đối phương khó lòng phòng bị.
Lúc này dị biến nổi lên, tu sĩ tai nhọn tuy xảo quyệt nhưng không kịp phản ứng, chỉ thấy Thi Anh kia đã chui vào thân thể y.
“A..a..!”.
Y lập tức quỳ xuống hai tay ôm đầu, biểu tình vô cùng thống khổ. Thời khắc này đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, tự nhiên không cam lòng để nguyên thần bị cắn nuốt. Cả người y lóe lên linh quang, tập trung tất cả pháp lực cùng linh thức tranh đoạt thân thể cùng đối phương.
Bàn thêm về (1) Thương hải tang điền.
Tương truyền rằng, ở thời Đông Hán có ông Phương Bình, học giỏi tài cao, thi đỗ đạt và được bổ nhiệm làm quan. Sau một thời gian thi thố với đời, Phương Bình đã bỏ quan đi tu. Ông đắc đạo và trở thành Phật. Một lần Phật Phương Bình giáng xuống nhà Thái Kinh (người đời Hậu Hán) cho mời tiên nữ Ma Cô đến. Ma Cô bảo với Phương Bình rằng:
Tiếp thị dĩ lai dĩ kiến
Đông hải tam vi tang điền
nghĩa là “Từ khi hầu chuyện với ông, tôi đã thấy bể Đông ba lần biến thành ruộng dâu”.
Câu chuyện này được lưu truyền trong dân gian và được người đời chắt lọc lấy cái tinh chất để phản ánh sự đổi thay của trời đất và cuộc sống. Trong thơ văn Trung Quốc, hình ảnh “bãi bể nương dâu” trở thành tứ cho nhiều câu thơ, bài thơ nổi tiếng, ví như trong thơ Tô Thức đời Tống có câu “Bất kinh bột giải tang điền biến”, có nghĩa là: “Không sợ bể Đông biến thành ruộng dâu”. Cũng nhờ câu chuyện trên mà dần dà trong tiếng Hán xuất hiện thành ngữ “thương hải tang điền”. Thành ngữ này được mượn vào tiếng Việt theo lối mượn ý dịch lời. Về ý nghĩa, “bãi bể nương dâu” thường nói đến sự đổi thay thế sự với bao nỗi nuối tiếc, ngậm ngùi. Thí dụ:
Khóc vì nỗi thiết tha sự thế
Ai bày trò bãi bể nương dâu.
(Nguyễn Gia Thiều – Cung Oán Ngâm Khúc)
Trong cách dùng, các nhà văn, nhà thơ thường rút gọn “bãi bể nương dâu” thành “bể dâu” hay “dâu bể”. Dạng thức này sở dĩ tồn tại được vì nó vẫn có khả năng khiến cho người đọc liên hội tới các điển tích đã nói đến ở trên:
Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng
(Nguyễn Du – Truyện Kiều)
Cơ trời dâu bể đa đoan
Một nhà để chị riêng oan một mình
(Nguyễn Du – Truyện Kiều)
Gần nghĩa với “bãi bể nương dâu” trong tiếng Việt còn có các thành ngữ “vật đổi sao dời”, “sông cạn đá mòn”. Các thành ngữ này đều nói về sự thay đổi lớn lao của cuộc đời, của sự thế, nhưng không có sắc thái ngậm ngùi, nuối tiếc như thành ngữ “bãi bể nương dâu”. Về phạm vi sử dụng, các thành ngữ “vật đổi sao dời”, “sông cạn đá mòn” thường chỉ nói về sự thay đổi của thiên nhiên, của trời đất trong sự so sánh với cái bất biến của tấm lòng chung thủy. Vì thế ta thường gặp trong những lời thề ước:
Dẫu rằng vật đổi sao dời
Tử sinh cũng giữ lấy lời tử sinh
(Nguyễn Du – Truyện Kiều)
Dù cho sông cạn đá mòn
Còn non còn nước vẫn còn thề xưa
(Tản Đà – Thề non nước)
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 195: Trường Sinh Các