Không ít tu sĩ im lặng đặt tay trên túi trữ vật đề phòng nhưng không dám biểu hiện ra địch ý. Kết cục của Hắc lão tam vẫn còn đó.
Đột nhiên một lão nhân dường nghĩ ra lai lịch của đám mây phấn hồng này, sắc mặt ngay lập tức chợt xanh chợt trắng.
“Ô lão. Ngươi biết người này là ai?” Một tu sĩ bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
Lão nhân kia liên tục khoát tay không muốn nói tựa hồ sợ hãi rước họa vào thân.
Nhưng không chỉ có lão nhân này, một đại hán áo bào đen cũng truyền âm nói với bạn hữu trong nhóm.
“Hồng Phấn tán nhân.” Thần sắc Lâm Hiên có chút động. Với thần thức của hắn nghe lén truyền âm của Trúc Cơ Kỳ tu sĩ là dễ như trở bàn tay.
Hồng Phấn tán nhân giao du không rộng nhưng là trong một số cao thủ đại danh mà chúng tu sĩ U Châu Tu Tiên giới thường hay nhắc đến.
Sau lưng còn có kẻ sợ hãi và chán ghét gọi lão là Hồng Phấn lão ma.
Hồng Phấn lão ma chỉ xếp sau mấy vị Nguyên Anh kỳ lão quái. Danh khí thậm chí còn lớn hơn Thái Bạch kiếm tiên một chút, đương nhiên thực lực hai người ai mạnh ai yếu thì khó mà phân ra được.
Lão ma này không chỉ toàn thân tà công quỉ dị khó đoán, với lại thủ đoạn độc ác vô tình đồng thời ưa nữ sắc như mệnh. Từ khi lão thành danh đến nay không biết đã hưởng qua bao nhiêu nữ tử thanh bạch.
Các nữ đệ tử dù của các đại môn phái, lão đã nhìn trúng cũng dám cường đoạt trở về coi như lô đỉnh tùy ý thái bổ.
Do đó cừu nhân của lão vốn vô số, thậm chí có lần bị Nguyên Anh kỳ tiền bối Nhất Tuyến Hạp đuổi giết tới một năm nhưng lão quái vẫn chưa đền tội, ỷ vào mấy thứ thần thông kì lạ có thể thoát được những phen nguy hiểm.
Sau đó lão càng điên cuồng báo hận, Nguyên Anh kỳ cao thủ lão đánh không lại thì nhằm vào đệ tử cấp thấp ra tay.
Ngắn chưa tới nửa năm, Nhất Tuyến Hạp đã bị thiệt hại tới mấy trăm đệ tử cấp thấp.
Kể từ đó Nhất Tuyến Hạp là đại danh môn sau một hồi đuổi giết không thành đành bí mật nghị hòa cùng lão. Sau chuyện này lão ma càng thêm kiêu ngạo hành sự càng không kiêng nể gì.
Nhưng người này cũng có điểm dừng. Ngưng Đan Kỳ nữ tu thì lão vốn không trêu vào, chỉ bắt Trúc Cơ Kỳ nữ tu sĩ cấp thấp mà thôi. Khiến các môn phái cũng đành nhắm mắt làm ngơ chuyện này.
Hiện tại lão ma xuất hiện ở khu vực này khiến các tu sĩ kinh hoảng tới sắc mặt phát xanh.
Lâm Hiên thầm cảnh giác nhưng thần sắc bên ngoài vẫn trầm ổn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
Đám mây đỏ kia cuồn cuộn một hồi cuối cùng ngừng lại, thu nhỏ lại hiện ra một bóng người.
Đây là Hồng Phấn lão ma? Số tu sĩ tận mắt thấy bộ dáng lão vốn không nhiều lắm.
Chỉ thấy dáng người lão cao lớn, mặt đỏ au đầu bị sói, mắt hình tam giác mũi bã rượu, tướng mạo xấu xí vô cùng. Sau khi hiện thân thì ánh mắt như sói dữ đảo qua toàn trường, nhếch mép cười lộ ra mấy cái răng khô vàng.
Thần sắc chúng tu sĩ ngưng trọng nhưng không dám lỗ mãng.
Lâm Hiên vẫn ngồi im tĩnh tọa, ánh mắt lão ma cuối cùng lại dừng trên người hai thiếu nữ bên cạnh hắn.
Sắc mặt Lục Doanh Nhi chuyển sang trắng nhưng khá bình tĩnh, Lưu Tâm thì trên mặt không kiềm chế được lộ vẻ chán ghét.
Chân mày Lâm Hiên cau lại, lão quái vật này hẳn sẽ không…Hắn vốn không sợ gì nhưng không muốn xung đột cùng đối phương ở khu vực này.
Lão quái tựa hồ cũng có điều băn khoăn, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Hiên. Không có tác oai tác quái mà tìm một chỗ ngồi xuống.
Mấy tu sĩ ở xung quanh sắc mặt xanh như chàm vội dạt ra khá xa.
Có một ma đầu tại đây khiến chúng tu sĩ rõ ràng gò bó rất nhiều, không có ai dám tùy ý nói chuyện hoặc là đi lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong không khí trầm lặng.
Lại đợi thêm nửa ngày. Hồng Phấn lão ma vẫn ngồi im như tượng không gây sự cùng tu sĩ nào.
“Sao lại thế này, người của Tụ Bảo Lâu sao còn chưa tới, không phải là có bất ngờ chứ?”
“Ta cũng không biết, nhưng bây giờ nào có biện pháp khác, chỉ có tiếp tục chờ mà thôi.”
……
Cuối cùng cũng có hai tu sĩ nhịn không được lén lút truyền âm trao đổi, đột nhiên chân trời phương xa lại bay tới một đoá mây đen cực lớn.
Mây đen kia rất nhanh đã tới đỉnh đầu đám tu sĩ, tiếng vù vù vang lên. Từ bên trong bay ra năm tu sĩ.
Những người này vận cùng một loại trường bào rộng thùng thình. Trước ngực một lão giả dẫn đầu có thêu ba khối tinh thạch, bốn tên trẻ tuổi theo sau chỉ thêu có hai khối.
Đây là đại biểu cho thân phận trong môn, lão giả là Ngưng Đan Kỳ mà bốn tên thủ hạ thì chỉ là Trúc Cơ Kỳ đệ tử.
Thấy trang phục của bọn hắn, các tu sĩ đều nhẹ nhàng thở ra.
“Các vị đạo hữu, lão phu là Tôn Hải Tiên, chính là chấp sự Tụ Bảo Lâu phụ trách giao dịch truyền tống trận.”
“Tôn lão sao đến muộn như vậy?” Một tu sĩ tướng mạo bình thường mở miệng nói, người này cũng là tu sĩ Ngưng đan, dường như có quen lão giả họ Tôn.
“Hóa ra là Phùng đạo hữu Hải Sa phái” Tôn Hải Tiên quay sang, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp mở miệng: “Đã khiến các vị đạo hữu đợi lâu, không phải lão phu biếng nhác mà là gặp phải âm hồn, vì không muốn bọn chúng phát hiện nên đành phải đi đường vòng.”
Lý do này tự nhiên chúng tu sĩ không trách cứ được gì.
“Như vậy không cần chậm trễ nữa, ta cũng không muốn tiếp tục lưu lại ở đây.” Một tên tu sĩ nói một câu.
“Ha ha đây là tự nhiên, Tôn mỗ đến đây chính là để đưa các vị đạo hữu rời đi, chỉ cần đưa cho bổn Lâu năm nghìn tinh thạch là có thể an toàn trở về.”
“Cái gì? năm nghìn tinh thạch một người, làm sao mắc như vậy?” Một trung niên phụ nhân mở miệng kinh hô, trên mặt lộ vẻ bất mãn: “Tôn tiền bối, điều này có chút không phải, hai tuần trăng trước vãn bối cũng từng truyền tống qua, lần đó không phải là mới hai ngàn tinh thạch sao, giờ lại tăng lên hơn gấp đôi vậy?”
Các tu sĩ khác nghe xong cũng lộ vẻ phẫn uất ào ào kêu vang.
“Ly phu nhân. Tình huống khi trước vốn bất đồng. Giá hiện nay là do mấy vị trưởng lão trong bổn Lâu đưa ra.” Nụ cười của lão giả chợt tắt, nghiêm túc nói.
“Nhưng vẫn còn rất cao. Tôn tiền bối có thể bớt cho chúng ta một chút không.” Nữ tu được gọi là Ly phu nhân khẩn khoản mở miệng.
Các tu sĩ khác cũng ào ào lên tiếng cò kè. Ngoài Lâm Hiên và một số Ngưng Đan Kỳ cao thủ thì chỉ còn lại tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mà thôi. Năm nghìn tinh thạch đối với bọn họ quả thực là một khoản rất lớn.
Qua một lát, Tôn Hải Tiên nhíu mày vân vê chòm râu dài: “Được rồi. Lão phu vốn có giao hảo cùng các vị bằng hữu. Ta đành liều mạng bất tuân trở về. Mỗi người bốn ngàn năm trăm tinh thạch, không kém hơn được.”
“Điều này…” Đại bộ phận tu sĩ mặt vẫn lộ vẻ khó khăn.
“Các vị đạo hữu còn thấy chưa vừa lòng sao. Lão phu đã nhượng bộ bộ hết mức rồi. Đồng ý hay không là tùy các vị.” Tôn Hải Tiên lại nhíu mày cười lạnh: “Tuy nhiên các vị đạo hữu cần phải hiểu tiền tài là vật ngoại thân. Bây giờ khu vực bị chiếm cứ ngày càng trở nên nguy hiểm. Mọi người bây giờ không đi, qua một thời gian nữa truyền tống trận còn có lên giá hay không ta còn không dám đảm bảo.”
Đáng ghét!
Trong lòng các tu sĩ đều mắng ầm lên. Bọn họ phần nhiều là tán tu Trúc Cơ Kỳ tham lam mạo hiểm tới đây tầm bảo. Giờ mới biết khó tự bảo vệ mình muốn trở về.
Đây quả thực là ném đá xuống giếng (1) a!
Không ít kẻ đem ánh mắt chuyển sang các Ngưng Đan tu sĩ. Hy vọng mấy vị cao thủ như Lâm Hiên, Hồng Phấn lão ma… có thể ra mặt.
Đáng tiếc không ai chịu mở miệng, năm nghìn tinh thạch với bọn họ vốn không tính là gì.
“Thế nào? Ai không đồng ý có thể rời khỏi là được. Bổn lâu tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng.” Trên mặt Tôn Hải Tiên lộ ra tia đắc ý.
Chúng tu sĩ đưa mắt nhìn nhau, dù không cam lòng nhưng đành ngoan ngoãn giao tinh thạch ra.
Lâm Hiên cũng vỗ trên túi trữ vật lấy ra hơn trăm khối trung phẩm tinh thạch. Hai thiếu nữ bên cạnh thầm le lưỡi. Tuy nhiên Lục Doanh Nhi đã từng thấy thiếu gia đem tinh thạch trong bảo khố cuỗm đi một nửa, khuôn mặt xinh đẹp lại mỉm cười.
Bên kia Tôn Hải Tiên vui vẻ ra mặt. Cẩn thận đếm số lượng tổng cộng là ba mươi bảy tu sĩ. Lần giao dịch này đúng là một vốn bốn lời!
Lão phất tay áo bào một cái, đem toàn bộ đống tinh thạch thu vào vào túi trữ vật rồi cười nói: “Đa tạ các vị đạo hữu chiếu cố. Chúng ta lên cái này đi.”
Nói xong lão dùng ánh mắt ra lệnh, bốn đệ tử từ trong lòng lấy ra một cây lệnh kỳ không ngừng khua tay trong miệng thì lẩm nhẩm.
Nương theo tiếng sấm nổ mạnh, đám mây đen cực lớn lúc trước đang xoay quanh chợt hạ xuống.
Thấy thế các tu sĩ sắc mặt đại biến. Các loại vòng bảo hộ như mọc lên như nấm.
“Họ Tôn kia, ngươi muốn cái gì. Thu tinh thạch của chúng ta rồi muốn giết người diệt khẩu?”
“Ha ha. Các vị đạo hữu hiểu lầm. Tụ Bảo Lâu ta mở cửa làm ăn sao dám có điều bất lợi với khách nhân. Hắc vân này thật ra là một cái pháp khí cực lớn dùng để di chuyển.”
Rất nhanh đám mây đen đã hạ xuống. Thì ra là một cái pháp khí hình dạng như Phong Xa đem chúng tu sĩ vào trong đó. Sau đó bốn người đệ tử cùng thao túng cái pháp khí kỳ lạ này bay lên cao, rồi tiếp tục bay về phía chân trời.
Bên trong Phong xa vốn tối mờ mờ. Lâm Hiên lặng lẽ đem thần thức phát ra nhưng đã bị bắn trở về. Tụ Bảo Lâu vốn nghiêm cẩn giữ bí mật địa điểm truyền tống trận. Có như vậy bọn họ mới có thể lũng đoạn làm ra việc một vốn bốn lời. Nếu để lộ ra thì các thế lực khác đỏ mắt không đến tranh cướp mới là lạ.
Chúng tu sĩ mất đi liên hệ cùng bên ngoài, căn bảnkhông biết đang bay về nơi nào.
Không ít người không vừa lòng nhưng cũng không nhiều lời. Cứ như vậy phi hành được gần nửa ngày thì hắc vân cuối cùng hạ xuống.
Nơi này là một chỗ hoang sơn hẻo lánh. Lâm Hiên từ trong mây đen đi ra liếc mắt liền nhìn thấy truyền tống trận.
Truyền tống trận này rất lớn, đường kính chừng mười trượng. Hình dáng kiểu cổ xưa nơi nơi bên trong điêu khắc đầy những hoa văn kỳ dị.
“Thiếu gia. Đây là cổ truyền tống trận?”
“Ừm”.
Trên mặt Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm đầy vẻ tò mò. Đừng nói là hai thiếu nữ mà nhóm tu sĩ tại chỗ đa phần là lần đầu trông thấy.
Thần thông của Tu Tiên giới hiện tại vốn kém xa thời kỳ xa xưa. Hiện tại vẫn chế tạo ra được truyền tống trận nhưng khoảng cách có hạn. Phương pháp chế tạo trận pháp trong nháy mắt có thể đem người truyền xa ngoài vạn dặm thì sớm đã thất truyền.
Rất nhanh Lâm Hiênchuyển ánh mắt, chung quanh đây còn rải rác một số thạch ốc đơn sơ, đều là dùng thổ pháp thuật tạm thời dựng lên. Chỉ thấy đệ tử Tụ Bảo Lâu bên trong thực lực không hề nhỏ.
Lâm Hiên quan sát sơ lược, chỉ là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ đã có bảy tám người, đủ để kinh sợ bọn đạo tặc.
“Được rồi, các vị đạo hữu đã vất vả. Đây là truyền tống phù, xin mọi người cầm cho.” Tôn Hải Tiên nói xong vỗ vào trên túi trữ vật. Vô số đạo bạch quang bắn ra, các tu sĩ sửng sốt rồi đem chộp lại.
Truyền tống phù to cỡ bàn tay. Khi truyền tống với cự ly xa sẽ sinh ra lực truyền tống rất mạnh. Lục phù này được chế tạo hợp lý sao cho người truyền tống không bị đả thương bởi lực truyền tống.
Trước kia Lâm Hiên chưa dùng qua mà chỉ dựa vào tu vị Ngưng Đan Kỳ của bản thân chống lại. Nhóm tu sĩ cấp thấp thì không làm được điều này, nếu không dùng Truyền tống phù thì không chết cũng bị trọng thương.
“Các vị đem pháp lực rót vào truyền tống phù, sau đó là có thể rời khỏi nơi này.” Tôn Hải Tiên dặn dò.
Chúng tu sĩ đương nhiên không chậm trễ. Tụ Bảo Lâu mở cửa làm ăn tự nhiên có tín nghĩa và danh dự.
Bạch quang chói mắt, Truyền Tống Phù hóa thành một lồng ánh sáng đem từng người bọc lại, sau đó tất cả đi tới cổ truyền tống trận.
Ở chung quanh truyền tống trận có vài đệ tử Tụ Bảo Lâu, mỗi người tay cầm một lệnh kỳ, Tôn Hải Tiên thì vẻ mặt ngưng trọng lẩm nhẩm niệm pháp chú.
Theo âm thanh trầm bổng, tinh thạch khảm nạm ở bốn phía phát sáng lên, linh quang đủ mọi màu sắc bao phủ lên bóng dáng các tu sĩ.
Chú thích: (1) Ném đá xuống giếng: Một trong ba mươi sáu kế của Binh pháp tôn tử.
Đó là mưu kế khi kẻ địch đã gặp khó khăn, đang bị tai họa thì nhân đó mà tiêu diệt họ để trừ hậu họa. Đây là kế độc ác, nhẫn tâm mà nhiều chính khách thường nói “vô độc bất trượng phu”. Khi một người đã rơi xuống giếng sâu là họ đã ở tình thế nguy hiểm và bị động; nếu kẻ thù đứng ở trên miệng giếng mà cầm đá ném xuống thì họ đâu thể chống đỡ được.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 162: Hồng Phấn lão ma