“Nhưng ta đương nhiên là không lấy mạng của hai ngươi làm gì.”
“Thiếu chủ, người không phải nói là…” Vẻ mặt Lục Doanh Nhi kinh nghi hỏi lại.
“Hừ. Ngươi khi dễ bổn thiểu chủ là cuồng ma khát máu chăng. Mặc dù trên tiên đạo đến nay số tu sĩ ngã xuống trong tay ta quả thực không ít, trong đó cũng không thiếu kẻ xui xẻo. Nhưng thủ đoạn độc ác của ta nhất định có lý do. Còn với hai nha đầu như các ngươi. Ta chỉ cần thi triển thần thông xóa đi một phần ký ức là được.”
Lâm Hiên nói tới đây thì thở dài: “Lời ta đã cạn. Hai ngươi cho dù nhận ta làm chủ vẫn bị xóa đi một đoạn ký ức này.”
“Đa tạ thiếu chủ đã nói rõ. Chúng nô tỳ nguyện đem tính mạng giao cho chủ nhân. Cả đời dứt khoát vì người mà tận lực.” Hai thiếu nữ khẽ liếc nhau rồi nhẹ nhàng quỳ xuống.
“Ừm, không cần đa lễ”. Chỉ thấy Lâm Hiên phất tay cách không đỡ hai nàng đứng dậy.
Lúc này trên mặt Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm mới giãn ra. Hai nàng đáp ứng nhận Lâm Hiên làm chủ. Chính là đã cân nhắc lợi và hại mới quyết định.
Đương nhiên không phải vì báo ân, cũng không phải là chí khí của Vương Bát (1). Tuy pháp lực Lục Doanh Nhi không đáng nhắc nhưng tâm cơ của nàng vốn là nhất đẳng.
Tiên đạo gian nan, đối với các nữ tử càng khó hơn ngàn lần. Nữ tu bài danh bậc cao ở U Châu cực kỳ ít ỏi.
Gần nghìn năm qua không có xuất hiện Nguyên Anh kỳ tiền bối. Ngưng Đan Kỳ nữ tu khá nổi danh hiện nay cũng chỉ có Âu Dương tiên tử và một hai người mà thôi.
Hai nàng dù cơ duyên xảo hợp bái vào danh môn đại phái như Linh Dược Sơn nhưng linh căn tố chất hai nàng chỉ là ở bậc trung.
Bình thường khổ luyện thì sau mấy chục năm chỉ có nửa thành cơ hội Trúc cơ. Cho dù là đệ tử danh môn nhưng không linh căn quá xuất sắc thì trăm người chỉ có một hai người Trúc cơ thành công mà thôi.
Mà Linh Động Kỳ tu sĩ ngoài biết một chút pháp thuật thô thiển thì chưa được coi là bước trên tiên đạo. Thậm chí ngay cả tuổi thọ cũng giống như phàm nhân.
Cho nên mới xuất hiện dạng tu sĩ bậc thấp cam chịu kết giao quan phủ. Nhất thời mua lấy sự yên vui khiến đồng đạo khinh thường.
Không phải là bọn họ ở trong thâm sơn không chịu nổi tịch mịch mà là tu tiên đạo thực sự quá khó khăn.
Mặc dù đây là lần thứ hai gặp mặt Lâm Hiên nhưng hai nàng cũng hiểu rõ một phần tính cách cùng nhân phẩm vị thiếu chủ này.
Nếu hắn muốn thao túng hai nàng thực ra không cần nhiều phiền toái như vậy. Nàng và sư muội đã trái với môn quy. Hắn có thể dùng điểm này ép buộc khiến hai người cúi đầu phó mặc cho số phận.
Hơn nữa có thể thi triển một số bí pháp tàn độc trên thân thể khiến hai người dù tâm sinh oán hận cũng không dám phản lại.
Nhưng Lâm Hiên không làm như vậy. Lại đem tất cả nói rõ ràng. Thậm chí khả năng sau này cần hai nàng xông pha khói lửa cũng không giấu diếm chút nào.
Có đi tự nhiên sẽ có lại, tóm lại đây là một cuộc giao dịch công bằng. Hai thiếu nữ cảm thấy đối với bản thân mà nói thì lợi nhiều hơn hại. Nhưng thiếu chủ không phải ngu ngốc. Hắn tâm cơ sâu xa, làm như vậy chắc chắn có dự tính riêng.
“Muốn hối thì đây là cơ hội cuối cùng.”
“Không, hai ta đã nghĩ kỹ.” Hai thiếu nữ vẻ mặt đều kiên định nói.
“Vậy thì tốt. Mỗi người đều có ba hồn bảy vía. Hai ngươi chỉ cần giao ra một trong số đó.”
Lâm Hiên mỉm cười đưa ra pháp khí. Lúc trước hắn và Nguyệt Nhi ký kết chủ tớ huyết khế nhưng nàng chính là âm hồn chi thể. Còn tu tiên giả muốn ký kết khế ước này có điều kiện.
Là người hầu nhất định phải hoàn toàn tự nguyện. Nếu không cho dù là Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng không cách nào bắt buộc một tu sĩ Linh Động sơ kỳ.
Khế ước này truyền thừa từ viễn cổ thời kì, ngặt nghèo vô cùng. Chủ nhân đối với người hầu có quyền khó có thể tưởng tượng.
Vì nắm giữ tinh hồn người hầu trong tay. Chủ nhân có thể dễ dàng thi triển nhiều bí pháp khiến đối phương muốn sống không được muốn chết không yên. Sự đau khổ khó có thể tả hết.
Cho dù người hầu ngày sau tu vị vượt quá chủ nhân cũng không thể dùng phương pháp bạo lực giải trừ khế ước.
Nên khế ước này từ thời kỳ hồng hoang tới nay vốn rất ít.
“Vâng!”
Lục Doanh Nhi dáng người phiêu diêu, dung nhan tú lệ có vẻ như yếu đuối nhưng tính rất quả quyết, đã hạ quyết định thì không chút do dự. Sau khi tiếp nhận pháp khí từ trong tay Lâm Hiên thì nhẹ nâng tay trái. Tay phải kết pháp ấn.
Nàng khẽ há miệng lan, một viên cầu sáng màu xanh biếc cỡ hạt đào từ trong miệng bay ra xoay chuyển trên không. Sau đó từ bên trong tách ra một cầu sáng nhỏ như ngón tay rồi bị hút vào bên trong bảo châu. Sau đó cầu sáng còn lại lần nữa bay vào thân thể thiếu nữ.
Bị lấy ra một sợi hồn phách, sắc mặt Doanh nhi chuyển sang trắng, có vẻ hơi mỏi mệt. Sau đó nàng đem pháp khí đưa cho sư muội.
Lưu Tâm tuy mềm yếu nhưng ánh mắt kiên định cũng làm phép lấy ra một sợi tinh hồn.
Quá trình tương tự như trên chỉ có một điểm khác biệt là tinh hồn của nàng màu trắng tuyền.
Lâm Hiên đem pháp khí thu về, trên mặt lộ vẻ hài lòng.
“Tốt lắm. Kế tiếp chúng ta ký kết khế ước. Hai ngươi trong lòng không được có chút nghịch ý”
“Vâng!”
Hai thiếu nữ nhu thuận gật đầu. Lâm Hiên thò tay vào túi trữ vật lấy ra vài vật cần thiết. Sau đó bố trí một trận pháp đơn giản. Lại đánh ra một đạo pháp quyết khiến hai thiếu nữ bay lơ lửng trên không.
Hai tay Lâm Hiên liên tục kết các pháp ấn.Trận pháp bắt đầu phát sáng lên, từ bên trong phun ra bảy đạo sắc quang như cầu vồng đỏ…tím đem hai thiếu nữ bọc ở trong đó.
Tiếp theo Lâm Hiên hé miệng phun ra một đạo kiếm khí màu xanh thanh mảnh. Cắt qua ngón tay lấy ra hai giọt tinh huyết bắn thẳng vào giữa trán hai thiếu nữ.
“Biến!”
Lâm Hiên khẽ quát một tiếng. Huyết lệ vụt sáng chuyển sang màu thuần kim sau đó lặn vào trong làn da ngọc của hai nàng.
Lâm Hiên giương bảo châu lên hít một hơi thật sâu. Hai viên cầu nhỏ sáng trắng xanh từ bên trong bay ra, Lâm Hiên há miệng nuốt vào bên trong. Vậy là đã hoàn thành huyết khế.
“Chủ nhân!” Lúc này hai nàng đồng thanh kêu to.
Lâm Hiên nhướng mày khoát tay áo: “Sau này khi không có ai. Hai người không cần xưng hô như vậy, trực tiếp gọi ta một tiếng thiếu gia là được.”
“Vâng!” Hai thiếu nữ cùng gật đầu, lộ vẻ mười phần nhu thuận.
“Tốt. Bây giờ hai ngươi qua đây để ta xem xét linh căn một chút.”
“Dạ. Thiếu gia.”
Lục Doanh Nhi nhẹ nhàng bước tới thoải mái đưa cổ tay ngọc ra. Còn Lưu Tâm thì hơi ngượng ngùng một chút. Trên mặt ráng đỏ như mây chiều.
Lâm Hiên thấy thế thì bật cười khanh khách. Trước tiên hắn xem mạch cho Lục Doanh Nhi.
Đem pháp lực rót vào dò xét một chút sau đó lại cầm tay của Lưu Tâm. Một lát sau thì buông ra.
“Thiếu gia! Như thế nào?”
Lúc này trên mặt hai thiếu nữ đồng thời vẻ ngưng trọng. Khi hai nàng nhập môn thì chỉ là tiên sư Trúc Cơ sơ kỳ phụ trách kiểm tra mà thôi. Sao có thể sánh với Thiếu môn chủ.
“Ừm. Linh căn của Doanh nhi là thủy thuộc tính. Tâm nhi là kim thuộc tính. Mặc dù tố chất không quá xuất chúng nhưng cũng trên mức bậc trung.” Lâm Hiên lãnh đạm cười, vẻ mặt không kinh không hỉ.
Hai thiếu nữ có chút thất vọng. Kết quả là giống khi mới nhập môn.
Lâm Hiên đương nhiên đã trải qua tâm trạng này. Với lại lúc trước tình cảnh của hắn còn có phần bi đát hơn. Hắn mỉm cười vỗ về: “Hai ngươi không cần nản chí. Nếu theo lẽ thường, với tư chất hai ngươi khó mà có thể trúc cơ thành công. Nhưng bây giờ đã có ta chiếu cố thì tính huống đương nhiên khác biệt.”
“Thiếu gia thực sự có thể giúp chúng ta nâng cao khả năng Trúc cơ?” Hai thiếu nữ vừa mừng vừa sợ nói.
“Hừ, nâng cao khả năng thì là cái gì. Chỉ cần hai ngươi không lười biếng, khắc khổ tu luyện thì Trúc cơ chỉ là việc nhỏ mà thôi!” Lâm Hiên lộ vẻ ngạo nghễ nói.
Nghe khẩu khí lớn như thế, hai thiếu nữ ngạc nhiên có vẻ chưa dám tin.
Sau một lát Lâm Hiên lại hỏi: “Hai ngươi đã từng bái sư chưa?”
“Không có.” Hai thiếu nữ lắc đầu.
Lâm Hiên khẽ mỉm cười, điều này cũng trong dự kiến của hắn. Các tông môn tuyển nhận đệ tử. Trừ phi linh căn đặc biệt xuất chúng mới được tiền bối trong môn nhìn trúng thu vào làm đệ tử ký danh, đặc biệt chiếu cố. Còn những đệ tử khác không có vận khí tốt như vậy. Do tư chất bình thường chỉ được truyền công trưởng lão truyền cho một số pháp thuật nhập môn thô thiển.
Sau đó bất kể, không quản chuyện mặc cho chúng đệ tử tự tu luyện.
Một số đệ tử có cơ duyên nhất định cùng cố gắng ngày sau có thể bộc lộ tài năng. Nhưng đại bộ phận cả đời chỉ ở dậm chân ở Linh Động Kỳ. Sau trăm năm cũng biến thành một nắm đất vàng mà thôi. Đây là sự bi ai của nhóm tu sĩ cấp thấp.
Lâm Hiên lấy ra hai cái ngọc giản đưa tới cho hai thiếu nữ.
“Thiếu gia. Đây là…”
Lục Doanh Nhi khẽ giật mình rồi đem thần thức rót vào. Một lát sau trên mặt hiện vẻ kinh hãi.
Bên trong là công pháp hàng đầu có tên “Nhu Thủy Quyết”.
Ở Tu Tiên giới công pháp mặc dù vô số kể nhưng đa số đều tầm thường, công pháp tốt một chút đã là hiếm thấy. Đỉnh cấp công pháp thì là bảo vật trân quý coi như trấn tông chi bảo. Với tư chất của nàng nằm mộng cũng không dám mơ lại có được công pháp này.
Lưu Tâm cũng ngẩng đầu lên. Trong tay nàng là công pháp có tên “Ngọc Kim công”. Cũng là một công pháp đỉnh cấp thích hợp cho nữ tử.
Đương nhiên hai công pháp này tương hỗ với thuộc tính linh căn của hai nàng.
Hai thiếu nữ nhìn nhau mà chấn động. Mặc dù thiếu chủ tu vị cao thâm thân phận tôn sùng nhưng ra tay hào phóng như vậy khiến người ta phải le lưỡi.
Đỉnh cấp công pháp như vậy mà hắn chỉ tùy tiện đã lấy ra.
Đương nhiên hai thiếu nữ nào biết, gia tài của Lâm Hiên có thể sánh với Nguyên Anh kỳ lão quái. Đỉnh cấp công pháp trong tay của hắn có khá nhiều.
Cho dù là đỉnh cấp công pháp cũng phân ra mấy loại, có sự chênh lệch rất nhiều.
Tỷ như “Ngọc kim công” và “Nhu Thủy Quyết” này chỉ có thể coi là đỉnh bậc công pháp bình thường. Không thể nào so với “Cửu Thiên Huyền Công” và “Huyền ma chân kinh” nhưng đối với hai thiếu nữ này đã là gặp được kỳ ngộ.
Làm người tốt thì làm đến cùng. Đối với người của mình Lâm Hiên cũng không keo kiệt. Hai thiếu nữ này tu vị quá thấp, cần phải nhanh chóng đề cao thực lực của hai nàng.
Lâm Hiên lại lấy ra hai cái bình ngọc tinh xảo chia ra cho hai nha đầu.
“Hai bình đan dược này có tác dụng không nhỏ đối với cảnh giới hiện tại của các ngươi. Các ngươi cầm lấy đi”
“Đa tạ thiếu gia.” Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm vui mừng khấp khởi tiếp nhận. Mở nắp bình thì một luồng hương thoang thoảng xông vào mũi. Nhìn những viên đan dược nhỏ như hạt đậu trong tay, hai nha đầu giương mắt: “Cái này… Đây là trung phẩm Tẩy Tủy Đan?”
Thường ngày tu sĩ tiếp xúc với linh dược gần như đều hạ phẩm đan. Cho dù là đệ tử Linh Dược sơn nhưng tu sĩ cấp thấp mỗi tuần trăng chỉ được cấp vài viên hạ phẩm đan.
Tuy thế là đệ tử danh môn nên hai thiếu nữ đã từng thấy qua Trung phẩm đan.
Khoảng một năm trước có một vị sư tỷ bởi vị lập đại công được bổn môn ban tặng hai viên trung phẩm đan.
Kết quả sau khi phục dùng, chỉ ngắn ngủi trong mấy tuần trăng tu vị của nàng này đã cuồng tăng bỏ xa các đồng môn. Trung phẩm đan thần hiệu như vậy không phải bàn cãi.
Vị sư tỷ kia sau khi vào sinh ra tử, trải qua đủ gian nan cũng chỉ được hai viên trung phẩm đan. Thiếu gia vừa ra tay đã cho mỗi người một bình.
Điều này thật là…Thiếu gia cũng quá xa xỉ a!
Hai thiếu nữ nhất thời cao hứng nói không nên lời. Phải biết trong một bình có tới một trăm viên a!
Nhưng còn chưa hết, Lâm Hiên lại vỗ trên túi trữ vật. Quang hoa lóe lên. Hai đống tinh thạch lòe loẹt đủ mọi màu sắc hiện ra trước mặt Doanh nhi và Tâm nhi.
“Thiếu gia đây là…”
“Ngoài đan dược thì tu luyện cũng rất cần tinh thạch. Với tu vị hiện tại của hai ngươi. Mỗi người một ngàn khối, cần phải lấy đủ cho ta.” Lâm Hiên sờ cằm vẻ mặt ôn hòa mở miệng.
Hai thiếu nữ liên tiếp bị chấn động. Lưu Tâm thì không cần phải nói mà với tâm cơ của Lục Doanh Nhi cũng đầu óc choáng váng, triệt để mơ hồ.
“Một ngàn khối tinh thạch… Cần phải đủ?” Nếu như các đồng môn khác nghe thấy mà không hộc máu mới là lạ.
Đệ tử cấp thấp như bọn họ hàng năm bôn ba làm việc cho môn phái, thậm chí ngã xuống cũng không được phát quá một chục khối tinh thạch. Khác với các bảo vật khác, tinh thạch dùng khi tu luyện sẽ bị tiêu hao.
Bởi vậy dù là người tính toán chi li thì thân là tu sĩ cấp thấp trong tay có hai ba mươi khối tinh thạch đã là đại phú.
Một ngàn khối! Đừng nói sư huynh muội mà kể cả Trúc Cơ Kỳ sư thúc bá. Tin tưởng đại bộ phận cũng không có tài phú như vậy.
Ban đầu nhận Lâm Hiên làm chủ cũng đã từng suy tính nhưng hiện tại hai nàng như bị rớt từ trên trời xuống.
Hai thiếu nữ đều quá đỗi vui mừng!.
Hiển nhiên Lâm Hiên vậy có dụng tâm riêng. Thực ra với cảnh giới của các nàng, hắn căn bản không cần tốn nhiều tài lực như vậy.
“Thiếu gia. Ta và sư muội không nên được nhiều như vậy.” Qua một lúc lâu Doanh nhi mới ngập ngừng nói. Người quý thì biết đủ, nàng cũng là nữ tử có tâm cơ lại không hẳn tham lam. Thiếu gia đối tốt như vậy khiến nàng cũng phải nghĩ lại.
Lâm Hiên vô cùng sắc bén, liếc mắt nhìn ra những lời của Lục Doanh Nhi là thật tâm.
Hắn khá hài lòng ôn hòa cười nói: “Các ngươi cứ nhận lấy là được. Ta bảo thì cứ nhận đi”
“Đa tạ” Hai thiếu nữ vạn phần cảm kích chuyển thân bái xuống.
Hai ngàn tinh thạch đối với Ngưng Đan Kỳ tu sĩ có thể là số lượng không nhỏ nhưng với Lâm Hiên mà nói chỉ là nhấc tay. Tinh thạch trong túi hắn phải chừng mấy chục vạn.
Hắn lại lấy ra hai kiện Linh khí.
“Cái này cũng cho hai ngươi.”
Doanh nhi trong lòng rạo rực nhìn bảo vật trong tay. Đây là một dải lụa màu trắng. Dùng một loại tơ của yêu trùng vô danh kết thành. Từ linh khí toát ra dào dạt có thể thấy nó là một kiện thượng phẩm Linh khí.
Tâm nhi thì được một thanh đoản kiếm chừng một tấc, uy lực phi thường. Cũng là một thượng phẩm Linh khí.
Đương nhiên Lâm Hiên có cực phẩm linh khí. Nhưng với tu vị hai nàng căn bản không phát huy được toàn bộ uy lực. Ngược lại dễ thành vướng bận.
“Hai ngươi cần phải hiểu điều này. Bảo vật mặc dù có thể đề cao thực lực nhưng tu tiên đạo chủ yếu phải nhờ bản thân nỗ lực khắc khổ. Nếu như lười biếng chỉ ý dựa ngoại lực sẽ chỉ là lẫn lộn đầu đuôi. Cuối cùng tự hại chính mình.” Hai thiếu nữ dù sao niên kỷ còn trẻ. Bỗng chốc gặp được cơ duyên lớn như vậy Lâm Hiên sợ các nàng khinh xuất, vẻ mặt âm trầm nhắc nhở vài câu.
“Đa tạ thiếu gia đã giáo huấn. Chúng nô tỳ ghi nhớ.” Hai thiếu nữ chắp tay cung kính.
Lâm Hiên gật đầu lật tay trái một một cái, lại lấy ra hai tấm lục phù.
“Thiếu gia. Đây là vật gì?” Vẻ mặt Lưu Tâm tò mò. Nàng và sư tỷ nhập môn không lâu nhưng đã từng tiếp xúc với lục phù. Tuy vậy hai tấm phù trong tay thiếu gia lại hoàn toàn khác lạ. Không chỉ lớn hơn mà còn phát ra ngân quang lóng lánh. Bên trong phong ấn pháp lực vô cùng lớn.
“Đây là Địa giai linh phù.”
“Cái gì. Địa giai linh phù?” Hai nữ sợ ngây người, không hẹn mà mở to mắt đẹp. Các nàng có biết Tu Tiên giới phân cấp lục phù gồm ba loại Thiên, Địa, Nhân phù.
Đừng nói là Địa linh phù mà đến Nhân linh phù hai nàng cũng chỉ từng tiếp xúc với loại sơ cấp.
Thiếu gia lấy vật trân quý như thế làm gì. Hai nàng căn bản không cần dùng đến a!
“Nếu như là bình thường thì vật này tự nhiên ta không cho hai ngươi. Nhưng bây giờ tình huống có khác. Quái sự trong phân đàn còn chưa tra ra manh mối. Ta không thể để cho các ngươi gặp phải độc thủ. Bên trong tấm linh phù này có phong ấn pháp thuật phòng ngự bảo hộ. Nếu gặp cao thủ cấp Ngưng Đan kỳ cũng có thể kiên trì được một khắc. Khi đó ta sẽ xuất hiện.”
“Đa tạ thiếu gia!”
Hai nữ đại hỉ rồi đem thu bảo vật hộ mạng vào túi. Trong lòng vô cùng cảm kích.
“Được rồi, tạm thời là như thế. Cuối cùng vẫn là lời nói kia. Muốn đi xa trên tu tiên nan đạo. Mấu chốt vẫn là sự cố gắng của bản thân.”
“Dạ. thiếu gia. Chúng tiểu tỳ nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của người.” Hai thiếu nữ nhẹ nhàng trả lời, vẻ mặt vô cùng cảm kích.
“Ừm, thôi hai ngươi lui đi!” Lâm Hiên nói xong lần nữa nhắm mắt lại.
“Chúng ta rời đi?” Hai thiếu nữ liếc nhau vô cùng bất ngờ. Do dự một chút Lục Doanh Nhi mở miệng: “Chẳng lẽ người không có phân phó gì sao.”
“Phân phó?” Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười: “Hiện tại pháp lực hai ngươi còn quá thấp, chưa đủ để hành sự. Chỉ cần tu luyện cho tốt là được.”
“Vâng!” Hai nữ ngoan ngoãn gật đầu rồi rời khỏi lầu gác.
Bóng dáng của các nàng vừa tan biến thì bạch quang chợt lóe, bóng dáng yểu điệu của Nguyệt nhi xuất hiện ở trước mặt, khuôn mặt diễm lệ tràn đầy ngỡ ngàng.
“Thiếu gia. tư chất của hai a đầu kia không thể nói là đặc biệt xuất chúng. Thiếu gia dù muốn lập thế lực cũng nên chiêu dụ các tu sĩ cấp cao mới đúng. Cần gì coi trọng hai nữ tu cấp thấp như vậy.”
“Ha ha. Nguyệt nhi, cô sai rồi. Đi theo ta lâu như vậy chẳng lẽ mà cô còn chưa rõ. Ta vốn toàn tâm toàn ý theo đuổi thiên đạo. Đối với quyền thế ở Tu Tiên giới không có nửa điểm hứng thú.”
“Vậy Thiếu gia vì sao còn muốn thành lập thế lực….” Nguyệt Nhi vẫn vô cùng nghi hoặc.
“Đương nhiên là vì tu hành ngày sau của ta.”
“Vì tu hành?”
“Ừm. Thực sự ta cũng không muốn tập trung một đám tay chân. Chỉ là thu vào hai nha đầu này.
Cô cũng biết. Ta có thể theo đuổi tiên đạo đi đến đây đoàn toàn dựa vào Lam sắc tinh hải. Nếu không phải tinh chế ra được đan dược thì đừng nói Ngưng đan mà ngay cả Trúc cơ cũng không thành. Ta mặc dù không ngừng gặp được kỳ ngộ nhưng phần lớn thời gian ta cảm thấy vẫn chưa được như ý.
Không phải ta lười biếng mà là thực lực một người có hạn. Về đan dược mà nói thì Linh Dược Sơn là môn phái hạng nhất ở U châu. Ta thân là thiếu chưởng môn, mặc dù hữu danh vô thực nhưng ra vào trọng địa bổn môn thì không có vấn đề. Những năm gần đây cũng xem rất nhiều cổ tịch. Trong đó phương pháp luyện đan bình thường ở tu tiên giới chiếm đến chín phần. Còn các phương pháp luyện đan thần kỳ từ thượng cổ lưu truyền rất ít. Nhưng căn cứ ta suy đoán thì những phương pháp luyện đơn thượng cổ này có thể…”
“Chúng có thể ở nơi nào?” Nguyệt Nhi như rơi vào mê cung.
“Cũng rất khó nói, môn phái lớn nhỏ tán tu gia tộc đều khả năng có.” Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra chút diễu cợt: “Không hẳn là danh môn đại phái mới có phương pháp luyện đơn tốt. Trải qua những cuộc bể dâu thế sự biến đổi không ngừng. Mấy trăm vạn năm bao nhiêu môn phái lên xuống chìm nổi, bao nhiêu gia tộc phong quang bị thời gian vùi lấp. Thế hệ sau tuy xuống dốc nhưng vẫn có khả năng truyền thừa lại bảo vật. Có khi tu sĩ Linh Động kỳ lại có phương pháp luyện đơn thần kỳ cũng là bình thường.”
“A. Vậy làm sao bây giờ. Người muốn thu thập lại quả thực cũng không dễ.” Đôi mi thanh tú Nguyệt Nhi nhướng lên có vẻ trầm ngâm nói.
“Đương nhiên. Nhưng nếu không thử một chút thì sao biết?” Lâm Hiên mỉm cười nói: “Cho nên ta dự định mở ra một cửa tiệm bí mật. Chuyên môn phụ trách thu thập các thượng cổ phương pháp luyện đơn ở Tu Tiên giới.”
“Nhưng vật trân quý như vậy, bọn họ có thể đem bán ra sao?”
“Chỉ cần là ra giá cao là có hy vọng. Nói chung những phương pháp luyện đơn quý giá thì những dược liệu để luyện chế vô cùng hiếm. Vốn là như kê lặc, bọn họ chi bằng đem đổi lấy tinh thạch là hơn.” Thần sắc Lâm Hiên thản nhiên phân tích: “Huống chi ta đâu nghĩ muốn đem tất cả các phương thuốc cổ truyền thu vào. Chỉ cần có thể tìm được một số thì lợi ích đã không nhỏ.”
“Mặc dù ở Mặc Nguyệt Tộc, ta từng phục dùng tiên đan rèn luyện ra linh căn nhưng tư chất cũng chỉ hơn bình thường một chút. Nếu như không có linh đan phụ trợ thì muốn đến Ngưng Đan kỳ đại viên mãn cũng mất rất nhiều thời gian. Mà nhiều loại thượng cổ linh đan hiệu quả thần kỳ thật không dám tưởng tượng. Nếu như có thể luyện chế ra thì là một đại trợ lực đối với tu luyện”
“Thì ra là thế.” Nguyệt Nhi gật đầu hiểu ra. Tuy nhiên vẫn còn chút e ngại: “Nhưng Doanh nhi cùng Lưu Tâm pháp lực cũng quá thấp. Chỉ e làm hỏng việc?”
“Không phải ta chưa từng nghĩ chiêu dụ bậc cao tu sĩ nhưng chi phí sẽ quá lớn. Tương đối mà nói thì đệ tử cấp thấp dễ thu phục hơn nhiều. Mà mở ra cửa tiệm bí mật trao đổi cũng không cần cao thủ lợi hại. Trúc Cơ Kỳ cũng đã đủ. Có ta chiếu cố không bao lâu hai nha đầu kia chắc chắn sẽ Trúc cơ thành công. Nếu không sao ta lại cho bọn họ nhiều bảo vật như vậy.”
“Là Nguyệt Nhi đa tâm. Hóa ra thiếu gia đã suy nghĩ chu toàn.”
“Đương nhiên kế hoạch này ta đã trù tính đã lâu. Ngoài phương pháp luyện đơn, ta còn muốn trao đổi thêm một số thứ khắc.”
“Thứ khác?”
“Không sai. Chẳng hạn như thu mua vào phế đan.” Nói tới điểm này thần sắc Lâm Hiên trở nên âm trầm: “Từ khi chính ma khai chiến vận mệnh U Châu Tu Tiên giới đã khác. Trước kia các tu sĩ thu thập được dược liệu đều là tới Linh Dược Sơn luyện đan. Ta tự nhiên có một số lượng lớn phế đan để bỏ túi. Nhưng bây giờ các tu sĩ sẽ có điều cố kỵ. Ta dự đoán bọn họ căn bản sẽ không đến luyện đan.”
“Không thể nào thiếu gia. Ta có cảm giác ngươi suy nghĩ khá nhiều. Nếu bọn họ cần linh đan thì làm thế nào?”
“Hừ. Nguyệt Nhi. Không phải ta đa tâm mà là cô suy nghĩ quá đơn thuần. Xem ra cô đã khi dễ những môn phái này. Ngoài một số tông môn nhỏ thì các tông môn gia tộc lớn đều ở trong bóng tối bồi dưỡng luyện đan sư. Mặc dù tài nghệ không thể sánh cùng Linh Dược Sơn nhưng để vẫn có thể luyện chế một số đan dược bình thường. Cho dù có một chút khó khăn, khi thất bại lại tiếp tục liều mạng luyện tiếp. Vì vậy đương nhiên sẽ xuất hiện phế đan. Cho nên ta dùng cửa tiệm bí mật giúp ta trong bóng tối thu thập.”
“Nhưng làm như vậy không sợ dẫn tới hoài nghi?”
“Hoài nghi? Hừ. Đương nhiên sẽ có người có lưu ý nhưng đã sao chứ. Lam sắc Tinh hải chính là vật không thể tưởng tượng ra. Theo cách nghĩ của Tu Tiên giới. Phế đan chính là đồ bỏ. Cho dù có người cảm thấy kỳ quái nhưng tuyệt không thể đoán ra dụng ý của ta. Huống chi ta ẩn nấp ở phía sau không lộ diện. Những việc này đều giao cho thuộc cấp đi làm. Cho dù có tra được cửa tiệm đến từ Linh Dược Sơn cũng không nghĩ ra là ta. Quá nửa đều do Thông Vũ lão gia hỏa kia gánh lấy.”
“Nhưng chỉ là Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm chỉ e không đủ.” Nhãn quang của Nguyệt Nhi xứng là nhất đẳng.
Chú thích: Vương bát đản (1): là một câu mắng của người Trung Hoa, ám chỉ những kẻ không có tiết tháo, nông nổi.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 153: Kế hoạch