Đó là lý do Lâm Hiên sau khi sát diệt những âm hồn kia lập tức không ngừng nghỉ, độn quang ra ngoài mấy trăm dặm.
Giờ phút này hắn đang ở dưới chân hoang sơn, đây là một địa điểm khá thích hợp. Lâm Hiên dự định nghỉ tạm mấy ngày để tế luyện ma phiên.
Trước tiên hắn đem thần thức thả ra thăm dò trong phạm vi hơn mười dặm, vùng này là một chỗ tử địa không có chút tức khí sinh vật.
Là do sau khi âm hồn xâm phạm mới xuất hiện tình cảnh hoang tàn này.
Âm hồn dùng một loại thần thông đặc biệt, làm phát tán âm khí dưới sâu lên trên mặt đất. Âm khí này một khi tỏa khắp ra tuy không giống quỷ vụ dồn sinh vật vào tử địa nhưng cũng không thích hợp cho sinh vật sinh tồn, điểu thú trùng ngư đều đã dời đi.
May mà âm khí không phải là ở chỗ dưới lòng đất cũng có, nếu không khu vực bị chiếm thực sự khác nào bị âm hồn biến thành một âm ty giới thứ hai.
Nơi này tuy là tử địa nhưng âm khí chỉ nhàn nhạt nên không có âm hồn ở nơi này tu luyện, các tu sĩ cũng không tới nơi này thăm dò. Không có người quấy rầy chính là địa điểm tu luyện lý tưởng.
Lâm Hiên đem Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm tế ra thuần thục mở một cái động phủ tạm thời. Sau đó hắn từ trong lòng lấy ra vài tấm lục phù, bên trong có phong ấn các loại huyễn thuật.
Nhưng nghĩ đến thực lực Âm hồn Lâm Hiên lại thở dài. Với tu vị hiện tại của hắn, các trận phù này đã bắt đầu lạc hậu, bên trong phong ấn cấm chế phẩm cấp đều tương đối thấp. Qua mặt âm quỷ cấp thấp thì không có vấn đề nhưng không dấu được thần thức của quỷ vương thì cần một chút vận khí tốt.
Lâm Hiên tuyệt không thích loại cảm giác cầu may này. Chờ khi có thời gian hắn muốn ở một nơi yên tĩnh quyết tâm nghiên cứu “Tuyền Cơ tâm đắc”. Tạo ra mấy bộ pháp trận đại dụng. Một lát sau Lâm Hiên hóa thành một đạo độn quang bay vào động phủ, đánh ra một đạo pháp quyết. Huyễn thuật bắt đầu có tác dụng đem động phủ bí mật ẩn lại.
Ngày hôm sau Lâm Hiên vẻ mặt ngưng trọng ngồi khoanh chân, hai tay đánh một đạo pháp quyết. Bên cạnh hắn là một thiếu nữ dung nhan kiều mị.
Lần này tế luyện ma phiên Lâm Hiên không tự động thủ mà là do Nguyệt Nhi làm chủ. Hắn chỉ ở một bên phụ trợ, đương nhiên làm như vậy là có lý do.
Cho tới nay Thú Hồn Phiên đều là do Nguyệt Nhi bồi dưỡng, khả năng tương thông tâm thần với ma phiên vượt xa hắn. Để Nguyệt Nhi đến làm việc này càng ổn thỏa hơn.
“Chuẩn bị tốt chưa?”
“Dạ, thiếu gia.”
Nguyệt Nhi đáp ứng một tiếng. Hé miệng thơm nhả nha một đạo ô quang lơ lửng trước người nàng ba thước, ước chừng cỡ bàn tay chính là pháp bảo Thú Hồn Phiên.
Vật ấy vừa hiện thế, độ nhiệt chung quanh lập tức đột ngột hạ xuống, quỷ khí đậm đặc lên.
Đương nhiên hai người không bị ảnh hưởng. Nguyệt Nhi duỗi tay hướng về phía ma phiên một chút, ngay lập tức từ bên trong truyền đến một trận quỷ khóc, mặt ngoài ma phiên phát ra ánh sáng đen sẫm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Nhi hiện vẻ ngưng trọng. Đôi môi anh đào hé mở phun ra một đạo Thuần Âm đan hỏa màu xanh biếc bọc lấy Thú Hồn Phiên.
Trước tiên đem tế luyện nó một lần!
Lâm Hiên gật đầu, Nguyệt Nhi lần đầu luyện bảo nên khá hưng phấn. Tuy đã có chút công phu nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang. Ngắn ngủi sau nửa canh giờ Thú Hồn Phiên kêu vang lên một trận. Hàng loạt ma vụ quỷ khí từ bên trong phun ra như muốn dập tắt đan hỏa.
Sắc mặt thiếu nữ bỗng chốc trở nên trắng bệch.
“Nguyệt Nhi đừng sợ. Đây là hiện tượng bình thường không cần lo lắng. Chậm rãi ổn định. Ta sẽ giúp ngươi.”
Nghe truyền âm của thiếu gia, vẻ mặt bối rối của Nguyệt Nhi tan dần. Hai tay như xuyên hoa hồ điệp đánh ra mấy đạo pháp quyết vào trong Thú Hồn Phiên.
Lâm Hiên cũng không nhàn rỗi. Linh lực trong cơ thể lưu chuyển dùng “Âm Dương Quyết” chuyển hóa ra thần thông tương tự Nguyệt Nhi. Sau đó cũng phun ra một đạo âm hỏa.
Tu vị Lâm Hiên đã là Kết Đan trung kỳ, đạo âm hỏa kia to chừng cỡ cánh tay hài nhi cùng âm hỏa của Nguyệt Nhi nhập lại làm một. Lập tức ngăn chặn ma khí cắn trả.
Hai người không dám khinh thường. Lâm Hiên lấy ra vài khối trung phẩm linh thạch. Hắn đem những tàn hồn này luyện hóa vừa bổ sung thêm linh lực.
……
Một thoáng đã qua mấy ngày.
Dưới sự liên thủ của chủ tôi hai người, ma khí quỷ vụ cắn trả cuối cùng bị quét sạch không còn. Lúc này âm hỏa màu xanh lục đã đem bọc Thú Hồn Phiên vào trong.
Ma phiên màu đen dưới sự thiêu đốt của âm hỏa có vẻ quỷ khí lành lạnh.
Nguyệt Nhi quay đầunhìn thoáng qua Lâm Hiên. Hắn không nói gì mà chỉ hướng qua nàng tươi cười cỗ vũ.
Trên khuôn mặt xinh đẹp Nguyệt Nhi hiện vẻ kiên nghị, đôi môi khẽ mấp máy những lời chú ngữ khó hiểu vang lên trong thạch động.
“Xuất.”
Khoảng một tuần trà sau Nguyệt Nhi đưa ngón tay ngọc trắng nõn hướng về phía Thú Hồn Phiên nhẹ nhàng điểm một cái.
Một sợi tơ màu đen bắn vào bên trong Thú Hồn Phiên, sau đó vẻ mặt thiếu nữ trở nên ngưng trọng, Thú Hồn Phiên lúc này sáng tối lập lòe rồi bỗng chốc lớn ra cỡ mấy trượng. Rất nhanh một tiếng gầm gừ, rồi một đoàn hắc ảnh từ bên trong bay vụt ra.
Là một ác quỷ thân cao hai thước cực kỳ xấu xí, mà bên ngoài tứ chi của nó lại có vô số gai nhọn.
Nó chính là tàn hồn của quỷ vương xui xẻo bị Lâm Hiên tiêu diệt, lúc này biến thành hình tượng khi còn sống.
Có điều trên cổ nó lúc này bị một sợi hắc tơ li ti quấn quanh. Đầu kia của sợi tơ thì đang trên tay Nguyệt Nhi.
Tuy là tàn phách nhưng lúc này tất cả hồn lực tập trung, thần thông cũng không phải nhỏ. Thấy cấm chế quấn quanh trên cổ, quỷ vương cực kỳ phẫn nộ liều mạng vùng vẫy muốn thoát ra.
Đôi mi thanh tú Nguyệt Nhi khẽ nhíu lại. Thân hình bất động, tay trái vẫn cầm sợi tơ lơ lửng mà pháp quyết trên tay phải biến đổi nhanh chóng.
Từ trong miệng nàng phun ra một ngụm tinh khí , sợi hắc tơ uốn éo một hồi biến thành một cái xiềng xích màu đen to cỡ ngón cái, đem toàn thân tàn phách quỷ vương trói chặt lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
Quỷ vương tự nhiên không chịu thua, toàn thân hồn lực vùng vẫy điên cuồng.
Lâm Hiên thấy vậy khẽ thở ra rồi dồn linh lực của hắn trợ lực cho Nguyệt Nhi. Được thiếu gia liên thủ, Nguyệt Nhi dần chiếm được lợi thế. Xiềng xích càng thêm dày đặc đem quỷ vương trói lại như bánh tét.
“Xuất.”
Theo câu chú ngữ kia âm hỏa màu xanh lục hiện ra trên mặt xiềng xích, đem quỷ vương biến thành một hỏa cầu vĩ đại.
Lần này trên mặt Lâm Hiên có chút vui vẻ, thắng thua đã phân ra ở lần hành động vừa rồi.
Hắn lại đánh ra mấy đạo pháp quyết đem quỷ vương giam cầm lại.
……
Thời gian ba ngày đã trôi qua.
Nguyệt Nhi phất tay ngọc triệt hồi pháp thuật. Tàn phách quỷ vương đã tan biến vô tung vô ảnh, tại chỗ chỉ còn một khối khí vụ cỡ quả trứng gà tối đen vô cùng, đây chính là âm khí thuần khiết nhất của quỷ vương.
Thú Hồn Phiên lần nữa đem nó hút vào. Sau đó chủ tôi hai người phun ra âm hỏa tiếp tục tế luyện.
Nửa tuần trăng sau một đạo kinh hồng màu xanh bắn ra trên đỉnh hoang sơn. Lâm Hiên đã xuất quan, bên ngoài cảnh vật vẫn như trước khi hắn tới nơi này.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vui mừng, tay phải lật một cái. Thú Hồn Phiên đã hiện ra trong lòng bàn tay. Lúc này ma phiên ngoài phát ra khí tức yêu dị của thú hồn còn phát thêm khí tức tàn bạo của ác quỷ.
Có thần thông này do hắn đem tàn phách ác quỷ luyện hóa hoàn toàn.
Thực ra nếu chỉ tế luyện tinh hồn cũng không phiền toái như vậy. Chủ tôi hai người còn đem ma phiên tế luyện thêm một lần. Qua lần này về sau nếu có hấp thu ác hồn phách quỷ cũng không cần mất sức như trước. Giống như tinh hồn yêu thú hút vào là có thể trực tiếp hấp thụ.
Theo lý chỉ cần có đầy đủ hồn phách bồi dưỡng, một ngày nọ uy lực của ma phiên này cũng có thể sánh ngang bổn mạng pháp bảo của Cực Ác Ma Tôn.
Lâm Hiên đang hưng phấn nghĩ đến điều này thì đột nhiên chân mày hắn cau lại, như là cảm ứng được điều gì ngẩng đầu cẩn thận đem thần thức thả ra.
“Thiếu gia, sao vậy?” lời nói của Nguyệt Nhi truyền vào tâm ý của hắn.
“Xuỵt.”
Lâm Hiên giơ tay làm động tác im lặng, sau đó thân hình đột ngột ẩn nấp sau một khối đại thạch, hắn thi triển bí thuật thu liễm tức khí, linh lực toàn thân vi động đều bị nén lại.
Cũng không lâu mấy đạo độn quang xuất hiện ở hướng đông nam, rất nhanh đảo mắt một cái đã tới nơi này.
Phốc phốc mấy cái, một nhóm tu sĩ rớt xuống sơn đỉnh gần đó. Lâm Hiên đếm đại khái được tới hơn bốn mươi người.
Nhiều tu tiên giả như vậy đến nơi này làm gì?
Lâm Hiên có chút tò mò cẩn thận thi triển thần thông đem linh lực vận trên song mục, dò xét tu vi của những người này.
Quan sát một hồi hắn thầm kinh hãi, trong này có tới bảy tám Kết Đan Kỳ tu sĩ, còn lại tất cả đều là Trúc cơ kỳ tu tiên giả. Hơn nữa sơ kỳ chỉ có rất ít, đại bộ phận đều có tu vi trung kỳ.
Nhiều tu sĩ lực lượng mạnh mẽ như vậy. Hơn nữa qua trang phục thì biết bọn họ không đến từ một môn phái, chẳng lẽ là nơi này phát sinh đại sự gì đó?
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 140: Tầm bảo