Khi đó được trưởng lão thu vào làm đệ tử truyền thừa y bát, cộng thêm vất vả tu luyện,. Nói không chừng thêm trăm năm cũng kết thành Kim Đan.
Ý niệm như thế, tâm tình Lạc Y không khỏi hào hứng. Lần này đi ra ngoài hái thuốc vận khí của hắn thực không tệ. Đã thu thập đủ linh thảo, đang muốn trở về thì chỉ thấy thanh quang chợt lóe, một thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Thiếu niên này dung mạo bình thường, đang thản nhiên nhìn sang nhưng Lạc Y có cảm giác như loài thỏ bị mãnh thú nhìn thấy.
Thần thức đảo qua sắc mặt hắn đại biến.
Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả!
Nhìn trang phục của hắn, hiển nhiên không phải là vu sư của bản tộc, chẳng lẽ là tu sĩ của Tần tộc?
Không có khả năng! Bên ngoài địa phương này có vô số yêu thú che chở, trong đó còn có yêu thú Hóa Hình Kỳ cấp bốn, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thể tiến sâu vào nơi này.
Ý niệm xoay chuyển nhưng Lạc Y phản ứng không chậm, vung tay lên, một đạo hắc quang bay vụt qua thiếu niên kia.
Lâm Hiên nheo mắt, trên cổ tịch ghi lại quả nhiên là sự thật, thần thông của vu sư Mặc Nguyệt Tộc so với tu sĩ cùng cấp còn trên một bậc, nhưng đối phương muốn động thủ quả là không biết tự lượng sức.
Đối phó với hắn, Lâm Hiên tự nhiên không cần dùng pháp bảo, ngón tay duỗi ra nhẹ nhàng điểm một cái, một đạo kiếm quang màu lam xuất hiện, dễ dàng đem hắc quang cắt thành hai nửa rớt xuống. Thì ra là một thanh loan đao, sống đao lại lấp lánh ngân quang.
Loại Linh Khí thế này rất ít tu sĩ sử dụng. Thấy đối phương dễ dàng bảo vật phá huỷ của mình. Lạc Y thầm nuối tiếc nhưng cũng có chút quả quyết, lại vỗ tay vào túi trữ vật, tế ra một kiện Linh Khí hình dạng như một chiếc sừng trâu cổ quái, sau đó nắm tay đấm vào ngực một cái, phun ra một ngụm tinh huyết vào trong sừng trâu cổ quái kia.
Lúc này sắc mặt Lạc Y tái nhợt, cắn răng lẩm nhẩm đọc pháp quyết gì đó.
Lâm Hiên thấy thế thì chân mày cau lại, mặc dù Trúc Cơ Kỳ tu tiên giả không có khả năng gây nguy hiểm cho hắn, nhưng vu sư thì trước nay hắn chưa từng gặp qua.
Công pháp tu luyện của vu sư đương nhiên khác biệt với tu sĩ, cẩn thận sẽ không mắc sai lầm, không chừng đối phương có thể mang đến cho hắn chút phiền toái.
Mà Lâm Hiên vốn là không ưa sự phiền toái.
Ánh mắt hắn trở nên âm hàn, trừng mắt liếc qua đối phương.
Lạc Y đang tập trung tinh lực niệm chú, lại cảm giác đầu óc tê rần, giống như bị ngàn vạn cây châm đâm trúng, cảm giác này khó mà dùng hình dung, chỉ kịp la lên một tiếng, đã thấy thiên địa quay cuồng rồi lăn ra hôn mê bất tỉnh.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Khóe miệng Lâm Hiên cười lạnh lùng, duỗi tay một cái, như có một cỗ lực vô hình đem đối phương kéo qua đây.
Một đòn vừa rồi cũng không phải là pháp thuật hay kỹ xảo gì thần kỳ gì, chỉ đơn thuần dùng ý niệm công kích, đánh mạnh vào tinh thần đối phương. Yêu cầu duy nhất chính là thần thức mạnh mẽ hơn đối phương nhiều lần. Điều này Lâm Hiên tự nhiên thỏa mãn, một đòn thành công.
Kế tiếp tự nhiên là hắn tri triển Sưu hồn thuật.
Một lát sau, trên mặt Lâm Hiên có chút cổ quái, duỗi tay ném đối phương thi thể bay ra ngoài, không gió mà tự bạo thành tro bụi.
Vu sư quả nhiên có điều khác lạ, người này tu vị chỉ là Trúc Cơ Kỳ nhưng không hiểu sao khi Lâm Hiên thi triển sưu hồn thuật tới mấy lần, mà chỉ thu được ký ức không hoàn chỉnh.
Cũng may, sự tình hắn muốn biết phần lớn là có manh mối. Đáng tiếc tình huống hiện tại của hắn không lạc quan cho lắm. Chính xác mà nói là nửa mừng nửa lo.
Đầu tiên trận pháp sư Sở gia suy đoán không có sai. Nơi này đúng thật là trung tâm U Châu, không phải như hắn vừa suy đoán, hắn không bị truyền tống đến Thập Vạn Đại Sơn.
Nhưng tình cảnh cũng không khá hơn bao nhiêu, nơi đây là dãy Khuê Âm Sơn. Là nơi lúc trước Thiên Sát ma quân ngã xuống.
Nếu như chỉ là bên ngoài dãy Khuê Âm Sơn. Lâm Hiên tự nhiên không lo lắng. Nhưng nơi này chính là khu vực chưa từng được khai phá.
Đây là cấm địa của tu sĩ trong truyền thuyết So về sự hung hiểm thì không hề ở dưới Thập Vạn Đại Sơn.
Trước kia đã từng có tu sĩ cảnh giới Giả anh tiến vào nơi này thám hiểm, lại bị một đám yêu thú cấp ba đuổi giết, mặc dù không ngã xuống, nhưng vì vết thương quá nặng đã bị phế bỏ tu vị.
Các tu sĩ đều suy đoán rằng nơi này chắc chắn có Hóa Hình Kỳ yêu thú cấp bốn.
Sau khi biết được mình đang ở vị trí này, Lâm Hiên tự nhiên là dở khóc dở cười.
Địa phương khác thì Ngưng Đan Kỳ tu sĩ có thể đi qua. Nhưng nơi này nếu không cẩn thận thì rất dễ ngã xuống.
Nhưng cũng rất nhanh, Lâm Hiên lại thu được tin tức khá tốt trong ký ức đối phương.
Bí mật này có liên quan đến Mặc Nguyệt Tộc. Khi trước bọn họ cùng Tần tộc trở mặt thành thù, tranh đấu trên vạn năm cuối cùng không địch lại, không thể không di dời tộc.
Nhưng cổ tu sĩ Tần tộc vốn thông hiểu đạo lý: Đồng cỏ bị thiêu đốt dưới lửa thu, sang xuân gió thổi lại sinh sôi. Một khi đã thắng tất không thể để đối phương xoay trở, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Mặc Nguyệt Tộc muốn cầu hoà nhưng vẫn bị đuổi ép trốn vào mấy chỗ hiểm địa như Thập Vạn Đại Sơn, Khuê Âm Sơn.
Nơi này là địa bàn của yêu thú, Tần tộc muốn đuổi giết tận tuyệt cũng phải trả giá rất nặng nề.
Các cổ tu sĩ Tần tộc sau một hồi do dự, cuối cùng cũng lựa chọn buông tay.
Thứ nhất, bọn họ cho rằng Mặc Nguyệt Tộc không thể sinh tồn ở địa phương này. Ngay cả tu sĩ cấp cao cũng sợ nơi này, phàm nhân sao có thể sinh sống được. Khi đó sớm muộn gì Mặc Nguyệt tộc cũng bị đứt truyền.
Như vậy cần gì phải làm điều thừa , đã có yêu thú giúp bọn họ gạt bỏ dư nghiệt của Mặc Nguyệt Tộc.
Năm đó cổ tu sĩ Tần tộc suy tính không sai nhưng có những chuyện vốn không tuân theo lẽ thường.
Mặc Nguyệt Tộc ở nơi hiểm ác này lại ngoan cường sinh tồn, không chỉ là tu sĩ mà ngay cả phàm nhân cũng bắt đầu sinh sôi nảy nở.
Mặc Nguyệt Tộc tồn tại như thế nào trong Thập Vạn Đại Sơn về điểm này thì Lạc Y cũng không rõ lắm. Nhưng trong về lịch sử của tổ tông dãy Khuê Âm Sơn, cổ tịch có ghi lại một phần.
Việc này lại nói tiếp, trước khi Mặc Nguyệt Tộc và Tần tộc trở mặt, bọn họ còn từng hợp tác đại chiến với thượng cổ yêu ma.
Khi ấy, đồng minh của Nhân tộc còn có yêu thú.
Năm đó trong trường đại chiến kia, một Nguyên Anh kỳ vu sư tổ tiên của Mặc Nguyệt Tộc từng cứu giao long Hóa Hình Kỳ cấp bốn.
Ai có thể ngờ rằng, diệt thượng cổ yêu ma mất đến mấy ngàn năm, sau này hai tộc lại trở mặt, oan oan tương chiến tới trên vạn năm.
Trên vạn năm thời gian, đối với nhân tộc, thậm chí là tu sĩ mà vốn vô cùng dài. Nhưng thọ nguyên của một số yêu thú còn dài hơn nhiều, Giao long tộc chính là trong số này.
Sau khi hơn vạn năm, Giao long cấp bốn nọ đã tiến giai đến cấp năm, đủ cùng Ly Hợp Kỳ tuyệt đại cao thủ Nhân tộc một phen sống mái.
Tu sĩ Nhân tộc sau khi vượt qua cảnh giới Nguyên anh, tiến vào Ly Hợp Kỳ thì có thể phi thăng Linh giới, nhưng Giao long này lại bởi vì ăn lầm một tiên quả kỳ lạ, đành phải tạm thời lưu lại Nhân giới một thời gian.
Với thực lực yêu thú cấp năm, tự nhiên là đánh khắp dãy Khuê Âm Sơn không địch thủ, trở thành Vạn Thú Vương nơi đây.
Có nguồn gốc sâu xa như vậy. Mặc Nguyệt Tộc mới có thể đi vào dãy Khuê Âm Sơn hiểm ác này mà không bị yêu thú cản trở.
Thậm chí Giao Long Vạn Thú Vương còn xác định ra một khu vực rộng lớn cho bọn họ sinh sống. Ở nơi này các tộc yêu thú, thậm chí dã thú cũng đều không thể tiến vào.
Mặc dù đi qua trăm vạn năm Vạn Thú Vương đã phi thăng đi Linh giới, nhưng quy củ hắn đã lập ra cũng không bị phá hỏng, cứ như vậy từng đời truyền thừa về sau.
Đó cũng là vì sao Lâm Hiên bay đã ba ngày, ngay cả một con chim nhỏ cũng không thấy.
Từ ký ức của vu sư Lâm Hiên còn được, chỉ cần dọc theo phương hướng này thêm mấy trăm dặm, là ra ngoài phạm vi sinh tồn mà Giao Long Vạn Thú Vương đã xác lập cho bọn họ.
Lạc Y chưa bao giờ dám vượt qua ranh giới này, nhưng căn cứ theo lời trưởng lão trong tộc, chốn ấy đó yêu thú khắp nơi, khủng kiếp vô cùng. Đừng nói một gã Trúc Cơ Kỳ vu sư nho nhỏ mà cho dù là Ngưng Đan Kỳ vu sư, thậm chí Nguyên Anh kỳ đại trưởng lão cũng không dám đặt chân tới nơi đó.
Vừa thu được những tin tức này, Lâm Hiên buồn bực không thôi. Hắn bị truyền tống đến địa phương quỷ quái này, bây giờ làm sao để trở về U châu?
Cũng không thể ở lại chỗ này tu luyện. Tuy trong vòng mấy vạn dặm không có yêu thú, nhưng vu sư là kẻ thù truyền kiếp với tu sĩ, không cẩn thận một chút sẽ bị bọn họ phát hiện ra.
Nhất định phải rời đi, nhưng vấn đề là làm sao an toàn đi ra.
Cũng mau là trời không tuyệt đường người, rất nhanh Lâm Hiên đã từ trong kí ức của Lạc Y biết được. ở trong dãy Khuê Âm Sơn, có một con đường nhỏ khá an toàn, có thể tránh được yêu thú, thông suốt ra bên ngoài.
Phát hiện ra điều này Lâm Hiên mừng rỡ không thôi, nhưng rất nhanh lại bị phiền não thay thế. Lạc Y chỉ biết là có con đường này, nhưng lộ trình cụ thể ra sao thì không rõ.
Không chỉ là hắn mà cho dù là trưởng lão trong bộ lạc của hắn cũng không biết.
Nghe nói con đường này là một trong những bí mật quan trọng của Mặc Nguyệt Tộc, chỉ có vị đại trưởng lão trong liên minh bộ lạc mới rõ ràng.
Khác với Tần tộc, Mặc Nguyệt Tộc thuộc về tộc dân du mục, luôn lấy bộ lạc làm đơn vị tán cư. Sau khi chạy trốn tới dãy Khuê Âm Sơn, phong tục này vẫn không thay đổi.
Địa bàn mà Giao Long kia đã cho bọn họ đủ lớn, phạm vi chừng tới mấy vạn dặm. Số người Mặc Nguyệt Tộc sót lại không nhiều, đủ để bọn họ sinh sôi phát triển.
Mà Lạc Y chính là một vu sư trong một bộ lạc nhỏ, chỉ có mấy ngàn người mà thôi. Nhưng trong đó có tới hơn mười mấy vu sư, thậm chí là trưởng lão bộ lạc còn là có tu vị Ngưng Đan sơ kỳ.
Khi trước từ cổ tịch đã hắn đã biết, xác suất phàm nhân Mặc Nguyệt Tộ cóc linh căn lớn hơn Tần tộc nhưng một bộ lạc nhỏ chưa được vạn người đã có hơn mười vu sư, điều này quả thực thái quá.
Xem ra trong trăm vạn năm nay Mặc Nguyệt Tộc nhất định là phát sinh ra biến cố.
Tuy nhiên điều này không quan hệ tới Lâm Hiên, hắn quan tâm chính là cái địa đồ con đường bí mật kia.
Chỉ tiếc là do đại trưởng lão của liên minh bộ lạc bảo quản. Mà ở trong lòng Lạc Y, địa vị của đại trưởng lão vô cùng thần thánh. Bởi vì lão là vị vu sư Nguyên Anh kỳ duy nhất trong Khuê Âm Sơn.
Tu tiên giả Nguyên Anh kỳ a! Lâm Hiên chỉ có thể cười khổ không thôi. Nếu muốn mưu đồ thứ gì trong tay lão, nguy hiểm và khó khăn còn không thể lường trước được sao!
Tuy vậy Lâm Hiên bây giờ không còn lựa chọn, dù sao nếu lỗ mãng đi ra ngoài càng nguy hiểm hơn.
Hơi do dự Lâm Hiên cuối cùng hạ quyết tâm.
Tay trái một lật một cái, trong lòng bàn tay đã có mấy cái túi trữ vật màu đen, đem những thứ trong túi đổ ra.
Những vật khác Lâm Hiên tạm thời không để ý. Đầu ngón tay khều nhẹ, lục ra một cái ngọc giản.
Đem thần thức nhập vào bên trong. Quả nhiên không ngoài dự liệu, bên trong là một bức họa đồ.
Trước kia hắn ở Thập Vạn Đại Sơn. Từ thi thể của một vu sư đã lấy được tấm vải bố có một bức họa đồ, trên đó có biểu thị những vị trí của Mặc Nguyệt Tộc.
Thật may là hắn lúc ấy không phá huỷ túi trữ vật này.
Lâm Hiên nghĩ lại thật là có chút may mắn.
Đem địa đồ ghi tạc trong đầu, trên người Lâm Hiên phát ra thanh quang, hóa thành một đạo thanh hồng bay đi.
Hắn đã hạ quyết định, trước tiên giả mạo Lạc Y này trở về bộ lạc quan sát, nếu có cơ hội sẽ lén lấy địa đồ có con đường bí mật kia từ trong tay đại trưởng lão.
Đương nhiên nếu phải mạo hiểm quá lớn Lâm Hiên sẽ không hành động, đến khi đó lại nghĩ biện pháp khác.
Hai ngày sau, Lâm Hiên cuối cùng về tới tiểu bộ lạc của Mặc Nguyệt Tộc.
Lâm Hiên không có thi triển Thiên Ma Nghĩ Dung Thuật, bí pháp này thần kỳ nhưng bị hạn chế thời gian.
Hắn lấy ra một viên Hoán Hình Đan phục vào.
Linh đan này là do tổ tiên Diệp gia tại Thanh Diệp Sơn nghiên cứu bào chế ra, cũng rất có hiệu dụng, Lâm Hiên trước khi rời khỏi đã từ Diệp Như thu được đan phương bào chế.
Nếu không có hắn Diệp gia sớm đã tan biến thành khói mây, yêu cầu nho nhỏ này đương nhiên được đáp ứng.
Sau khi biến thành dáng hình Lạc Y, lại vận trang phục của đối phương, lúc này Lâm Hiên đã trở thành một vu sư.
Hắn thản nhiên bay vào trong tiểu bộ lạc.
Dọc trên đường không ngừng có phàm nhân Mặc Nguyệt Tộc hành lễ với hắn, thấy tình huống này Lâm Hiên có một chút kinh ngạc. Ở Duyệt châu hay U Châu, tu tiên giả rất ít xuất hiện trước mặt phàm nhân.
Không ngờ ở Mặc Nguyệt Tộc, Vu sư cùng phàm nhân tạp cư cùng một chỗ.
Không biết là trăm vạn năm trước đã có phong tục này chưa, hay là sau khi trải qua biến đổi lớn như vậy, bọn họ mới sinh sống cùng nhau thế này?
Dù sao nơi này là dãy Khuê Âm Sơn, hơn nữa là nội sơn chưa từng được khai phá. Do sợ uy của Vạn Thú Vương Giao Long, các yêu thú không dám tiến vào nhưng cũng tồn tại những nguy hiểm khác.
Mà số người Mặc Nguyệt Tộc chạy thoát không nhiều, cho dù là một phàm nhân cũng vô cùng quý giá, cho nên Vu sư cùng bọn chúng tạp cư cùng một chỗ, phối hợp chặt chẽ cùng sinh tồn.
Đương nhiên Lâm Hiên không rõ cụ thể, đây chỉ là hắn suy đoán.
Mặc Nguyệt Tộc vốn là tộc dân du mục, nên là thích ở lều trại, tuy nhiên ở nơi này lại lấy tài liệu bản địa dựng các căn nhà gỗ.
Quang cảnh trong bộ lạc, Lâm Hiên chỉ dùng thần thức đảo qua. Dựa theo ký ức của Lạc Y, hắn bay qua bên trái vài dặm, nơi đó có một tòa cô phong.
Cũng kỳ lạ, cô phong này cách nơi phàm nhân ở tập trung không xa nhưng linh khí khá dồi dào. Các động phủ của những vị vu sư kể cả Lạc Y đều ở đây.
Cô phong này cao chừng cao hơn bảy trăm trượng, lại chia thành ba tầng.
Nhất tầng trên cùng, là nơi linh khí là sung túc nhất dành cho trưởng lão của bộ lạc, một vị Ngưng Đan Kỳ vu sư ở tại đó.
Lạc Y cùng hai gã Trúc Cơ Kỳ ngụ cư tại tầng thứ hai.
Còn tầng cuối trên đất bằng dưới chân núi, là động phủ của hơn mười tên Linh Động Kỳ vu sư.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 128: Tới Thượng Thiên Bộ