Xèo một tiếng! Giống như tuyết xuân gặp nhiệt khí cao, băng châm vừa tiếp xúc với ma hỏa lập biến thành hơi nước.
Thấy thế Lâm Hiên im lặng kinh hãi. Thật không ngờ Băng Châm quyết không thể ngăn cản được một đòn của Ma hỏa.
Lúc này Ma hỏa đã đánh lên hộ tráo nổ, ầm một tiếng! Sắc quang chấn động kịch liệt.
“Nếu là Cửu Cung Bát Quái Trận chân chính có lẽ bản tổ sư phải tốn một phen tay chân. Có điều đây chỉ là thứ phẩm chất kém mà thôi. Hãy xem ta phá tan nó.”
Trong tiếng cười quái dị vẻ kiêu ngạo của Chu Lương cuồng trướng. Một lát sau đã có bảy tám khối hỏa cầu hắc kim sắc lơ lửng trên tay hắn.
Lâm Hiên lẳng lặng lấy từ trong người ra một tấm phù. Đây là trận phù để thao túng Cửu Cung Bát Quái Trận Phù.
Sau đó hắn phất tay áo một cái, Ngô Câu đã lơ lửng giữa không trung rung lên nhè nhẹ, tay kia đã nắm chặt thanh trủy thủ quỷ dị kia.
” Cực phẩm Linh Khí, lại còn Khí Linh?”
Không ngờ quái vật này lại kiến quang vô cùng uyên bác, liếc mắt một cái đã nhìn ra bảo vật trong tay Lâm Hiên.
Ý định đánh lén không thành. Lâm Hiên cắn răng tiếp tục đem Thiên Tường Điểu cùng Hỏa Diễm Tê Ngưu Thú Phù tế ra. Tiếp đó hắn lấy trong người thêm một tá các loại phù cầm sẵn trong tay.
Rốt cuộc quái vật cũng biến sắc. Một tiểu tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ sao có lắm bảo vật như thế? Chẳng lẽ sau lưng tiểu tử này còn có chỗ dựa đáng sợ?
Với thực lực trước khi gặp đại nạn, muốn sát diệt hắn chẳng mất bao nhiêu khí lực. Nhưng bây giờ bảo vật thất lạc mà thân thể mới còn nhiều hạn chế. Muốn sát diệt tiểu tử này chắc chắn sẽ mất khá nhiều thời gian. Nếu không may những kẻ đó đuổi tới…
Thôi!
Sau khi cân nhắc lợi hại, trên mặt quái vật sinh ý thối lui vẫy tay, Tri Thù đang bị khốn trụ giẫy mạnh một cái thoát khỏi trận pháp, hóa thành hắc quang nhập vào thân thể hắn. Sau đó Quái vật đem hắc sắc tiểu châu nuốt vào bụng rồi độn quang bay về phía xa.
Lâm Hiên sửng sốt nhưng không dại gì rời khỏi trận pháp. Có trời mới biết đối phương có dùng kết dụ địch hay không. Hắn khoanh chân ngồi xuống đả tọa khôi phục pháp lực.
Ba ngày sau Lâm Hiên dùng thần thức cẩn thận kiểm tra xung quanh vài dặm. Xác định không có gì bất thường mới rời trận pháp.
Trong mắt hắn hiện lên một tia tiếc nuối, nhìn trận pháp không thể thu hồi. Mỗi lần sử dụng Trận phù thế này chẳng khác nào tiêu mấy trăm tinh thạch. Quái vật kia rốt cuộc là thế nào?
Có điều Khuê Ân Sơn Mạch này hiện không nên ở lâu, năng lượng bổ sung cho Thú phù tính sau, phải nhanh chóng về Linh Dược sơn.
Trải qua lần nguy hiểm này, Lâm Hiên thầm hạ quyết tâm sau khi hồi sơn thì lập tức bế quan, không tiến giai Trúc Cơ hậu kỳ và luyện hóa Huyền Hỏa Thần Châu thì tuyệt không ra.
Dọc đường đi hắn vô cùng cẩn thận, đem toàn bộ thần thức đề phòng bất trắc nhưng mới bay được nửa ngày thì phiền toái lại tìm tới.
Ba đạo quang hoa màu lục từ chân trời phóng đến, Lâm Hiên đổi hướng nhưng đối phương nhằm hướng hắn bay tới.
Lâm Hiên có chút do dự rồi dừng độn quang, dùng thần thức đảo qua. Ba tu sĩ này hai có tu vị Trúc Cơ trung kỳ, còn lại là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.
Trong lòng Lâm Hiên thầm kinh ngạc. Thần thức hắn vượt hơn xa tu sĩ cùng cấp, có lẽ là trong tay họ có bảo vật cảm ứng linh lực từ xa nên mới phát hiện ra hắn. Mấy người này hẳn là đang tìm thứ gì đó.
Tuy vật Lâm Hiên cũng không kinh hãi, xem phục sức bọn họ thì là đệ tử Bích Vân sơn, hắn vẫn còn tín vật của Âu Dương Cầm Tâm. Nếu bất lợi đưa ra hẳn đối phương không dám làm khó.
“Vị đạo hữu này, không biết mấy ngày nay ngươi có gặp điều gì bất thường không?”
Dẫn đầu là một trung niên bộ dáng trầm ổn, thi lễ mở miệng.
Lâm Hiên cũng chắp tay hoàn lễ:
“Quái sự? Không có. Ta vừa tới nơi này, ngay cả yêu thú cũng chưa gặp qua.”
” Thật không có?” Người nọ dường như vẫn chưa tin.
” Đúng vậy, nếu cố tình dấu diếm thì chính là địch nhân của Bích Vân Sơn chúng ta.” Một hoàng y tu sĩ tai nhọn mặt khỉ lạnh lạnh lùng lên tiếng: “Tiểu tử, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.”
” Trương sư đệ, ngươi… “
Gã cầm đầu nhíu nhíu mày. Muốn hỏi thăm tin tức mà hung hăng lỗ mãng như vậy thì chỉ có thất bại. Nhưng hắn cũng vô pháp ngăn cản, Trương sư đệ này luôn khinh thường tán tu, lại là hậu nhân duy nhất của sự phụ ở thế tục, hành sự luôn thái quá.
Thấy hoàng y tu sĩ có thái độ ngang ngược, Lâm Hiên thầm nổi giận nhưng vẻ ngoài vẫn thản nhiên. Tiên đạo gian nan! Hiện đối phương đông người hơn, vì một câu nói mà xung đột thì không đáng. Trên mặt Lâm Hiên tỏ vẻ lạnh nhạt:
“Tại hạ quả thật không gặp điều bất thường. Cáo từ!”
Nói xong liền hóa thành một đạo lam quang đang định bay vòng qua thì hoàng y tu sĩ lạnh lùng lắc mình cản lại:
” Khoan, ngươi lưu lại đây cho ta.”
Lâm Hiên không muốn phiền phức nhưng cũng không có nghĩa là hắn nhát gan.
Tuy ba người trước mắt thực lực không thấp nhưng không có nghĩa là hắn không đánh lại bọn họ.
“Sao?”
Trên mặt Lâm Hiên thoáng hiện một tia sát ý khiến hoàng y tu sĩ kinh hãi.Trong tiềm thức cảm thấy hoảng hốt, cảm giác như thiếu niên trước mắt không dễ trêu vào.
Có điều đối phương chỉ là một tán tu nho nhỏ, bọn hắn là ba đệ tử đại phái Bích Vân Sơn. Như vậy đối phương còn dám cãi lời sao, mà động thủ đương nhiên bọn hắn sẽ chiếm thượng phong.
Vừa nghĩ như vậy, hoàng y tu sĩ ưỡn ngực lấy từ trong người một tấm phù. Nguồn truyện: Truyện FULL
“Vấn Tâm phù?” Lâm Hiên nheo mắt.
“Không tồi, không ngờ tiểu tử như ngươi cũng biết.” Thần sắc hoàng y tu sĩ hiện vẻ kiêu căng:
“Vậy đại gia ta đỡ phải nhiều lời giải thích. Ngươi đem tấm phù này dán lên người rồi trả lời chúng ta mấy vấn đề. Nếu là thật thì đại gia sẽ cho ngươi một đường sống.”
Hai tu sĩ Bích Vân Sơn nghe vậy thì chau mày. Trương sư đệ này hành sự thái quá, đối phương cũng là tu tiên giả Trúc Cơ kỳ, làm sao có thể không nể thể diện như vậy.
Trung niên cầm đầu lặng lẽ nắm lấy túi trữ vật đề phòng đối phương giận quá hóa nhưng lại thở nhẹ ra một hơi. Chỉ thấy sắc mặt thiếu niên tức giận một lúc rồi cũng khuất phục, uể oải đưa tay ra: “Đưa Vấn Tâm phù cho ta.”
Xem ra đã quá đa nghi. Một tán tu bình thường sao dám đối đầu với Bích Vân Sơn! Trung niên tu sĩ đang còn nghĩ ngợi thì đột nhiên dị biến xuất hiện. Thiếu niên lợi dung sát na tiếp lấy Vấn Tâm phù thì há miệng phun ra một đạo kiếm quang.
Lúc này thiếu niên chỉ cách hoàng y tu sĩ có vài thước, Họ Trương phản ứng không kịp, thanh âm không rời nổi miệng tạo nên những tiếng khằng khặc. Trên mặt còn mang vẻ ngạo mạn nhưng ở yết hầu đã tuôn máu tanh ồng ộc.
“Không ổn!”
Trung niên tu sĩ cầm đầu kinh hãi vội lui về phía sau đồng thời phát ra Linh Khí Hộ Thuẫn. Thấy một tầng sáng màu xanh nhạt hiện quanh thân hắn mới thở phào, đang định đưa tay vào túi trữ vật thì trước mắt chợt lóe lên hào quang, một thanh trủy thủ bắn tới.
Trung niên nhân hít vào một hơi, đem pháp lực toàn thân truyền vào trong hộ thuẫn. Sở tu của hắn là Thanh Giáp công nổi danh về phòng ngự. Tiếp một kích Linh Khí của đối phương hẳn không khó khăn.
Nhưng chỉ nghe roẹt một tiếng, vòng bảo hộ chỉ cản được một thoáng liền phát ra tiếng gào thét, nhanh chóng vỡ tan như bọt nước.
“Không có khả năng. Linh Lực hộ thuẫn của ta thừa sức ngăn cản một kích thượng phẩm Linh Khí. Chẳng lẽ là cực phẩm Linh khí… Không đúng, dù cực phẩm Linh Khí cũng không có uy lực bá đạo như vậy!”
Mang theo sự nghi hoặc cùng vẻ không cam lòng, trung niên tu sĩ rời khỏi nhân gian.
Thấy hai đồng môn ngã xuống, tu sĩ Bích Vân Sơn còn lại sợ tới vỡ mật, nắm chặt Linh Khí trong tay thì trủy thủ như có thông linh lượn vòng qua tập kích hắn. Tên này thực lực còn không bằng trung niên tu sĩ, nhanh chóng ngã xuống.
Lúc này Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng, đem ba túi trữ vật của đối phương thu về, lại bắn ra mấy khối hỏa cầu hủy thi diệt tích. Đã sát diệt môn hạ đệ tử của đại môn phái, tất nhiên phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Để hạn chế nguy hiểm hắn chọn một con đường ít người đi lại khác. Sau khi mải miết bay được mấy canh giờ sắc trời đã dần mờ tỏ, Lâm Hiên chọn một địa điểm hạ xuống.
Trong ngọc giản nói rất rõ ràng, ban đêm ở Khuê Âm Sơn Mạch nguy hiểm hơn ban ngày rất nhiều. Hơn nữa bởi đi đường vòng mà lại phải sâu trong Khuê Âm Sơn Mạch.
Lâm Hiên không hy vọng đụng phải yêu thú cường đại nào đó. Bôn tẩu một ngày đường, hắn có phần mệt mỏi, khoanh chân ngồi xuống đang chuẩn bị đả tọa khôi phục pháp lực thì cảm ứng được một cỗ linh áp cường đại đang bay tới.
Lâm Hiên kinh hãi vội vàng thu liễm khí tức. Một lát sau một đạo độn quang chói mắt từ chân phá không bay qua.
Ngưng Đan kỳ cao thủ!
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hoảng sợ. May là đối phương như đang vội vã không lưu ý đến bên dưới.
Thở phào ra một hơi hắn lập tức lấy ra một viên Ẩn Linh Đan rồi nuốt vào, thi triển bí thuật thu liễm khí tức trong Cửu Thiên Huyền Công mới có cảm giác an toàn.
Khi hừng đông vừa lên, Lâm Hiên trầm lặng ngẩng đầu nhìn đường chân trời xanh nhạt. Trong buổi tối, hắn cảm ứng được mấy chục đạo quang hoa đuổi theo.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 51: Tam Âm Ma Hỏa