“Nhận ra là tốt, ngươi cũng nên bồi táng theo Linh yêu!”
Từ sau tầng hào quang truyền ra thanh âm lạnh như băng. Tiếp theo là vô số kiếm quang bảy màu sặc sỡ bắn tới.
Phốc phốc…
Trong nháy mắt kiện Linh Khí phòng ngự hình dáng chiếc dù đã bị phá nát thành phế vật. Còn đạo sĩ thì bị vạn kiếm xuyên tâm, chưa kịp la lên thì thân thể đã hóa thành tro bụi.
Một lát sau tầng sáng màu lam biến mất tựa như nơi đây không hề tồn tại cấm chế, thân ảnh của ba tu sĩ hiện ra trong tầm mắt.
Chỉ thấy hai nam tử khoảng tam tuần có tu vị tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, đương nhiên không hẳn là tư chất nghịch thiên mà có lẽ là tu luyện công pháp trú nhan nào đó.
Còn nữ tử cũng không đẹp xinh đẹp lắm nhưng nàng vận trang phục lại rất hoa lệ, cử chỉ cũng có chút điệu đà. Nàng tới trước thi thể đạo nhân đá một cước nói:
“Không ngờ tên gia hỏa này lại dám động thủ giết Tầm yêu của bổn môn, thật sự là hắn có chết trăm lần vẫn chưa đủ đền tội.”
“Sư muội nói không sai, tuy Tầm yêu chỉ mới có hai trăm năm đạo hạnh nhưng là giống dị chủng man hoang mà sư phụ vất vả mới tìm được, ba người chúng ta cũng tránh không khỏi bị liên lụy.”
“Thật tức chết!” Nam tử còn lại cũng căm giận tiếp lời:
“Vốn là đang định lưu cho hắn một mạng, là muốn tra ra tên tặc tử nào lớn mật dám xông vào dược viên Bích Vân sơn. Ai ngờ hắn không thức thời nên chúng ta đành phải hạ sát thủ.”
“Có điều…” Nam đệ tử bên trái trầm ngâm một chút rồi mở miệng: “Tầm yêu tuy đạo hạnh chưa cao nhưng nó cứng rắn vô cùng, cho dù là cực phẩm linh khí cũng rất khó tổn hại. Có thể một kích mà sát diệt nó chắc phải là pháp bảo.”
“Ha ha, sư huynh nói đùa, tên dã đạo nhân này mà lại có pháp bảo sao, mà cho là hắn có thì với tu vị Trúc Cơ kỳ cũng không thể thao túng được.” Nam đệ tử kia không đồng tình nói.
“Hai vị sư huynh nói đều có lý, muội khẳng định thanh trủy thủ kia có chỗ đặc biệt nên mới lợi hại như vậy, chúng ta cứ tới xem một chút là rõ.” Nữ tử đưa tay che miệng cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
“Ha ha, sư muội thật thông tuệ.”
“Ừm, dị bảo này khẳng định bán được không ít tinh thạch. Ba người chúng ta chia đều thì có bị sư phụ quở phạt cũng vui vẻ!”
“Hà sư huynh, lời này của ngươi thật lớn mật, sư phụ mà nghe thấy không bắt ngươi diện bích trong hắc phòng nửa năm mới là lạ.”
Nữ tử cười mắng rồi cúi xuống thi thể đạo nhân. Lâm Hiên tuy cũng tò mò nhưng mắt thấy uy lực Thất Sắc kiếm trận bá đạo như vậy, hắn đương nhiên không dám vọng động
Chỉ thấy nữ tử tỏ vẻ chán ghét, thu lấy túi trữ vật rồi lại đá văng thi thể đạo nhân ra xa.
Nàng đem thần thức rót trong túi rồi dễ dàng lấy trủy thủ đặt trên lòng bàn tay, thần sắc vui mừng. Hai nam đệ tử kia cũng vây quanh quan sát.
Đột nhiên sắc mặt ba người đại biến.
“Sư muội cẩn thận!”
“Nó … Nó còn sống.”
“A…!”
Chỉ nghe trong tiếng kêu thảm thiết là máu tanh bắn tung tóe, thanh trủy thủ nọ xuyên qua tâm thất nữ tử rồi như có thông linh bay phía xa.
Sự tình diễn ra quá đột ngột khiến hai nam đệ tử trợn mắt há mồm, kinh hoảng đỡ lấy thân thể nữ tử, luống cuống băng bó vết thương cho nàng.
Có điều nữ tử đã tuyệt khí chết mà không nhắm mắt. Ả nằm mơ cũng không ngờ lại chết một cách hồ đồ như vậy.
Một lúc lâu hai nam đệ tử mới hồi phục tinh thần nhìn nhau, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Nếu chỉ có mỗi Tầm yêu bị diệt thì sư phụ xử phạt một trận là được. Còn sư muội chính là hậu nhân tại thế tục của sư phụ, hai người không dám nghĩ đến tình cảnh sư tôn giận dữ.
“Đúng rồi, thanh trủy thủ!”
Hai người muốn tìm vật thủ ác nhưng dùng thần niệm tìm một hồi thì không phát hiện được gì. Rốt cục thì là vật ấy có thông linh tự bay đi hay là bị người thuận tay dắt dê thu mất?
..
Một lúc sau có một đạo độn quang từ trên trời hạ xuống một khu kiến trúc tinh xảo, treo tấm bảng lớn viết hai chữ “Dịch quán”
Lúc này Lâm Hiên đã khôi phục lại chân diện, tay cầm bái thiếp. Nhận ra hắn chính là Thiếu chủ Linh Dược Sơn mấy gã đệ tử Bích Vân Sơn nhiệt tình tiếp đãi, rồi đưa hắn đến nơi cư trú tốt nhất.
Đây là một tòa tiểu lầu các cách biệt yên tĩnh, sau khi vào phòng Lâm Hiên đóng chặt cửa, cẩn thận phát ra thần niệm quan sát một phen, xác định không có dị trạng mới hài lòng gật đầu.
Kế tiếp hắn lại giơ tay bắt pháp quyết, bày ra một tầng thêm cấm chế đề phòng vạn nhất có kẻ thâm nhập.
Sau đó hắn từ trong túi trữ vật, lấy ra một thanh trủy thủ màu đen phát ra linh lực kinh người kia. Chỉ thấy nó đang bị bao phủ trong một quầng sáng bạc lúc tỏ khi mờ.
Trủy thủ này tựa hồ như có thông linh dãy dụa không ngừng song đều bị quầng sáng bạc bắn ngược trở lại. Đây là cấm pháp phong ấn nó.
Lúc này trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ thú vị. Sau khi xuất kỳ bất ý giết chết nữ tử kia trủy thủ tự độn quang đào tẩu. Không may cho nó phương hướng chạy trốn lại đúng chỗ Lâm Hiên đang ẩn thân.
Đương nhiên là Lâm Hiên không bỏ qua cơ hội trời cho này, hắn lưu chuyển linh lực thiết hạ một tầng cấm pháp phong ấn trủy thủ này đem thu lại rồi bay về dịch quán.
Lần thăm dò dược viên này ngoài thanh trủy thủ này thì hắn đã biết khá rõ về hệ thống phòng hộ ở Dược viên.
Nơi đó có Thất Sắc kiếm trận thủ hộ, ngay cả tu sĩ Ngưng Đan kỳ cũng dễ dàng bị diệt nên không thể coi thường, chỉ có thể tìm cơ hội.
Lâm Hiên lắc đầu, tạm thời xem trủy thủ này có điểm gì huyền diệu chăng?
Hắn đem thần thức bao phủ lấy nó, trủy thủ tiếp tục dãy dụa phản kháng nhưng lại bị cấm chế đánh quay về.
Nửa canh giờ sau Lâm Hiên thu hồi thần niệm, vẻ mặt kỳ quái trầm ngâm suy nghĩ.
Sau đó hắn lại đem trủy thủ giơ trước mắt, cẩn thận quan sát một hồi…Đột nhiên một ánh tinh quang lóe lên trong đầu Lâm Hiên/
Chẳng lẽ đây là thứ hắn đã từng nghe qua, cực phẩm của cực phẩm Linh khí trong truyền thuyết chỉ tồn tại ở thời viễn cổ được gọi là Khí Linh!
Luận về uy lực của Khí Linh, nó có được tới ba thành của Pháp bảo. Trong khi uy lực của cực phẩm Linh khí nổi danh cũng chỉ được gần một thành.
Có điều việc luyện chế Khí Linh này vô cùng khó khăn. Tài liệu của nó không phải là các kim loại đặc biệt như Huyền thiết, Kim Sa…mà là lại một số yêu thú dị chủng đặc biệt.
Tỷ như luyện chế trủy thủ này. Trước tiên phải sanh cầm được một con yêu thú cấp hai Bích Độc Ma Xà hiện nay hầu như đã tuyệt tích tại Nhân giới.
Khi luyện chế ngoài việc cần một luyện khí đại sư kinh nghiệm thì phải có thêm một tu sĩ am hiểu quỷ đạo, trước tiên đem tinh hồn yêu thú thu lại đợi sau khi luyện chế thành Linh Khí thì dùng bí pháp đem tinh hồn yêu thú phong ấn vào trong đó.
Quá trình này gian nan vô cùng, xác suất thành công chỉ không đầy nửa phần, hơn nữa nó sớm đã thất truyền. Mấy trăm năm nay không còn xuất hiện tại tu tiên giới.
Nhìn thanh trủy thủ trước mặt, sau khi khẳng định nó là Khí Linh trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ vui mừng.
Bất quá Linh Khí chỉ cần truyền pháp lực vào là có thể thao túng còn Khí Linh phải thông qua tế luyện để nhận chủ. Chính vì vậy mà nữ đệ tử Bích Vân sơn đã bị một phần ấn ký thần thức của đạo nhân trong trủy thủ cắn trả.
Trước khi nhận chủ phải đem ấn ký này xóa đi. Lâm Hiên cầm nó ở trong tay đem pháp lực cuồn cuộn truyền vào bắt đầu luyện hóa…
Hai canh giờ sau hắn đưa tay khẽ quệt mồ hôi trên trán.
Tu vị của đạo nhân kia là tầng thứ hai Trúc Cơ kỳ mà hắn mới có tầng thứ nhất. Cũng may Lâm Hiên tu luyện Cửu Thiên Huyền Công có uy lực cường đại, cố gắng một hồi thì cũng xóa được!
Sau đó hắn lại cắt ngón tay đem một giọt tinh huyết nhỏ lên trủy thủ, trong miệng lẩm nhẩm chú ngữ hoàn thành nghi thức nhận chủ.
Lúc này Lâm Hiên mới yên tâm lớn mật đem cấm chế trên trủy thủ trừ đi rồi cầm nó trên tay đùa nghịch một lát, trủy thủ này nhìn đen đúa tầm thường nhưng có tác dụng đánh lén cực tốt.
Một lát hắn đem nó cất đi rồi lấy cuốn đạo thư chứa Thiên Lôi quyết ra. Sau đó lại lấy ra một cái ngọc giản đem thần thức truyền vào trong ghi lại công pháp này.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 42: Khí Linh