“Trước tiên có thể cho ta xem qua chăng”
“Được thôi” Thanh niên kia lại lấy từ trong túi trữ vật ra ba tấm phù cẩn thận giới thiệu: “Những thứ này đều là đích thân sư tôn ta chế tạo, đều là phù lục phòng ngự trung cấp. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Hiên xem qua một chút quả thực không sai: Kim Cương thuật, Thủy Linh thần thuẫn, Thổ Tường Thuẫn uy lực phòng ngự không nhỏ.
“Bán thế nào? “
“Mỗi tấm chín khối hạ phẩm tinh thạch”
Lâm Hiên tính toán trong đầu, tuy giá cả phù trung cấp tuy hơi mắc song có đặc tính phòng ngự không nhỏ, cần thiết cho chuyến đi này. Trải qua một phen mặc cả hai bên thống nhất, mỗi tấm bảy khối tinh thạch.
Sau khi trả hai mươi mốt khối tinh thạch, Lâm Hiên đem ba tấm phù này cất vào trong lòng, có được ba tấm phù lục này thì chuyến đi của hắn sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Lâm Hiên tiếp tục đi sâu vào tập thị song vẫn thấy chủ yếu là phù lục bậc thấp, còn có một số phù lục trung cấp song đều thuộc đặc tính công kích.
“Bàn phù đây, bán phù đây!”
Một trận thanh âm vang vọng chói tai vào trong tay Lâm Hiên, tu sĩ chung quanh đều đảo mắt nhìn lại.
Là tiểu tử không có tiết lễ nào vậy? Ý nghĩ trong đầu chúng tu sĩ còn chưa kịp xoay chuyển thì âm thanh kế tiếp lại khiến bọn họ chú ý “Mọi người mau tới đây mua, đây là phù lục bậc thấp nhưng lại có thể tương đương với phù lục bậc cao”
“Cái gì, phù bậc thấp lại có thể so sánh với phù bậc cao?”
Lâm Hiên thầm rúng động, hắn là một trong những người trước tiên chạy đến.
Thì ra là một tiểu tử niên kỷ khoảng mười bảy mười tám vận mặc trang phục của Đạo Phù sơn, vẻ mặt nhanh nhẹn luôn lộ vẻ tươi cười.
Có người thi triển Linh Nhãn thuật để kiểm tra tu vi hắn, thì thấy tu vị chỉ là công pháp tầng thứ ba Linh Động kỳ.
“Tiểu đệ Lưu Cảnh bán phù ở đây xin mọi người ai có tinh thạch thì vào mua, không có tinh thạch cũng xin mời đứng xem như ủng hộ”
Chúng tu sĩ nhìn nhau trên mặt tràn đầy vẻ khó tin, có người nhỏ giọng đánh giá: “Tiểu tử này có phải là tu tiên giả không, hay là người hỗn tạp trong giang hồ thế tục chạy tới làm náo nhiệt?”
“Ngươi bán phù gì? “
“Phù lục cấp thấp lại có thể so sánh với phù lục cấp cao ư? “
…
Bảy miệng tám lời khiến trên mặt Lưu Cảnh lộ ra vẻ tự đắc:”Tiểu đệ bán tuy là phù bậc thấp nhưng không hề giống loại thường”
“Đừng nói nhiều, mau cho ta xem” Chúng tu sĩ đã không còn kiên nhẫn.
“Hà hà, thất lễ. Tỷ như tấm Băng Đạn phù này” Lưu Cảnh từ trong ngực móc ra một tấm phù lục.
“Có gì mà ghê gớm! Băng đạn thuật này chỉ là một pháp thuật nhập môn mà thôi” Bên phía trái có một nam tử cao gầy bĩu môi khinh thường nói.
“Thật sao!”
Ánh mắt Lưu Cảnh lộ ra một tia chế nhạo, cầm phù lục trong tay ném về phía người vừa khẽ quát: “Hóa!”
Chỉ thấy ban đầu nam tử cao gầy còn lơ đễnh nhưng sau đó sắc mặt hắn trở nên đại biến, phù lục bạo liệt mở ra ở giữa không trung rồi một cỗ hàn khí đáng sợ rát mặt xuất hiện, chỉ thấy trong hàn quang chói mắt vô số băng châm đã hiện ra trước mặt.
Lúc này không chỉ riêng nam tử cao gầy mà tất cả các tu sĩ chung quanh đều sợ đến mặt xanh như tàu lá, đây đâu phải là băng đạn thuật mà là Băng Châm quyết vô cùng đáng sợ đã đến cảnh giới đại thành. Băng châm trước mặt ít nhất cũng phải năm trăm cây.
Đừng nói đệ tử Linh Động kỳ cấp thấp mà ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ đứng gần đối mặt với nhiều băng châm như vậy cũng là cửu tử nhất sinh.
Sắc mặt nam tử cao gầy xám như tro song con sâu cái kiến còn muốn sống há chi là con người, hắn hét to một tiếng phát ra một tầng linh lực hộ thuẫn. Nhưng chẳng qua cũng chỉ là giãy chết mà thôi, một cái linh khí hộ thuẫn nho nhỏ sao có thể chống đỡ được uy lực cường đại của băng châm?
“Vù!”
Băng châm bắn tới, nam tử cao gầy đã nhắm mắt chờ chết. Nhưng ngoài dự đoán của đám người, mấy trăm cây băng châm đâm tới nhưng lại giống như đổ đất vào biển, không có một tia gợn sóng.
“Tại sao như vậy? ” Cả nam tử cao gầy tìm được đường sống trong hiểm cảnh lẫn đám tu sĩ vây quanh đều trợn mắt há mồm. Trong lòng Lâm Hiên khẽ động, ánh mắt nhìn qua thanh niên kia đang đang dương dương tự đắc.
“Mọi người không cần kinh hoảng, tiểu đệ vừa mới nói đây chỉ là băng đạn thuật mà thôi, đương nhiên không thể phá được phòng ngự của vị lão ca ngày”
“Nhưng vừa rồi đúng là chúng ta nhìn thấy Băng Châm quyết cơ mà, chẳng lẽ ta bị hoa mắt?”
“Đúng, tại sao lại như vậy?”
…
“Đây chính là ý mà tiểu đệ muốn nói, phù bậc thấp có thể so sánh với phù bậc cao. Tuy là pháp thuật cấp thấp nhưng có hiệu quả là đánh lừa thị giác, tỷ như tấm Hỏa Cầu thuật này sẽ khiến người lầm tưởng là Liệt Viêm thần hỏa, còn tấm Cổn Lạc Thạch này sẽ khiến mọi người lầm tưởng là Thiên Phật thần thạch…” Lưu Cảnh vừa nói vừa móc từ bên trong ra một xếp phù khác nhau.
“Đúng là có chỗ độc đáo tuy nhiên không có uy lực gì, chỉ để dọa người, ngươi bán thế nào?”
“Một khối tinh thạch một tấm”
“Cái gì! Một khối tinh thạch?” Tu sĩ vừa lên tiếng thất kinh: “Đắt vậy? Có phải ngươi đang muốn cắt cổ ta không? “
“Đúng rồi, phù bậc thấp mà lại đòi giá cao như vậy, nằm mộng chắc”
…
Đối mặt với sự chỉ trích của chúng tu sĩ Lưu Cảnh có vẻ rất ấm ức: “Nhưng đây đâu phải phù lục cấp thấp bình thường”
“Dù sao uy lực vẫn là của phù cấp thấp”
Cũng khó trách, phù bậc thấp hai tấm mới có giá một khối tinh thạch, giá này quả thực thái quá. Mà tu sĩ Linh Động kỳ đâu có nhiều tài phú.
Thấy chúng tu sĩ bỏ đi Lưu Cảnh thở dài, tư chất của hắn cũng chỉ thuộc loại trung bình song lại có nhiều ý tưởng mới lạ. Đống phù này là một sáng tạo đắc ý của hắn, chỉ là các trưởng lão trong môn lại không coi trọng mà còn trách cứ hắn nghiên cứu ra một thứ hoang đường không mấy hữu dụng.
Trong lòng Lưu Cảnh không phục vì vậy mới đem thành phẩm của hắn tới phù hội với hi vọng bán được, chứng minh ý tưởng của mình là không sai, nào ngờ đổi lại là thêm một lần chế nhạo chỉ trích khiến hắn vô cùng ủ rũ.
“Loại phù này ngươi có bao nhiêu? “
Thanh âm thân thiện truyền vào tai, Lưu Cảnh ngẩng đầu lên thấy một thanh niên trẻ tuổi vận trang phục Phiêu Vân cốc đang mỉm cười.
“Có chín tấm, sư huynh muốn mua ư? ” Lưu Cảnh ngẩng đầu vừa mừng vừa sợ.
“Chỉ có chín tấm? ” Lâm Hiên trầm mặc một chút sau có từ trong người lấy ra tinh thạch, một tay giao tiền một tay nhận đồ rồi rời đi trong ánh mắt hoan hỷ của Lưu Cảnh.
Lâm Hiên tiếp tục đi tới phía trước, đối với mấy quán nhỏ đơn sơ hắn đã không còn lưu tâm. Lúc này tại hai bên có một số cửa tiệm trang trí vô cùng lộng lẫy. Thì ra một số tu sĩ Trúc Cơ kỳ rốt cục cũng không kháng cự lại sự hấp dẫn của tinh thạch mà tới đây bán phù. Đương nhiên bọn họ vẫn để ý đến thân phận, nên trong môn phái mới kiến tu ra các cửa tiệm này cho các tu sĩ Trúc Cơ kỳ thuê làm nơi bán phù.
Khi Lâm Hiên phát hiện điều này thì không khỏi mừng rỡ, nói không chừng còn có người lẳng lặng bán ra phù cao cấp. Nhưng mà hắn đã đi qua năm sáu cửa tiệm vẫn không thu hoạch được gì.
Đang lúc Lâm Hiên đang thất vọng thì ánh mắt hắn bỗng bị hấp dẫn bởi một tấm phù trên sạp một gian hàng. Gian hàng này trông có vẻ đơn sơ thô kệch lại nằm ở phía cuối đường, chưởng quầy là một lão giả tóc bạc đã ngoài thất tuần. Mặc dù không dùng Linh Nhãn thuật nhưng Lâm Hiên suy đoán lão là cao thủ Trúc Cơ kỳ.
Trúc Cơ kỳ cao thủ mà lại không ở trong các gian phòng tinh xảo. Chẳng lẽ đây chính là Thiên Nguyên trưởng lão tính tình cổ quái kia chăng? Nghĩ tới đây trống ngực Lâm Hiên tăng vọt.
Chỉ thấy tấm phù kia có màu lam, lại lớn hơn loại bình thường một chút, mặt trên họa một con điểu nhi có đôi lợi trảo sắc bén, trông vô cùng sống động.
Thú hồn phù! Không biết hồn phách phong ấn bên trong có phẩm cấp thế nào?
“Tiền bối, tấm phù này giá bao nhiêu? ” Lâm Hiên cung kính hành lễ , lão giả ngẩng đầu khẽ liếc mắt nhìn hắn: “Hai trăm tinh thạch! “
“Hai trăm? “
Lâm Hiên kinh ngạc, cho dù có là phù lục đặc biệt thì cũng không mắc đến thế. Song Lão giả trước mắt cũng không giống đang thi triển công phu sư tử ngoạm. Chẳng lẽ…
“Tiền bối, hai trăm tinh thạch có hơi mắc chăng?”
“Mắc sao? ” Lão giả cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Lâm Hiên: “Tiểu tử ngươi có biết đây là phù gì? “
“Là thú hồn phù! “
“Ồ!” Lão giả có chút kinh ngạc, nụ cười nhạt trên mặt lập tức thu lại: “Không ngờ rằng ngươi lại nhận ra, ngươi có biết bên trong phong ấn loại thú hồn nào không?”
“Điều này…vãn bối không rõ lắm, đang muốn thỉnh giáo tiền bối”
“Chính là Thiên Tường Điểu tiến giai thất bại”
Thiên Tường Điểu là cực phẩm yêu thú cấp một thủy thuộc tính. Luận về thực lực thì không chênh lệch lắm với Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ, cũng tương đương với cảnh giới Linh Động kỳ đại viên mãn.
Nhưng tiến giai thất bại tức là sao?
Yêu thú cùng tu tiên giả đều có thể hấp nạp thiên địa linh khí. Tu tiên giả thông qua tu luyện thực lực sẽ không ngừng tăng lên từ Linh Động kỳ tiến tới Trúc Cơ kỳ rồi đến Ngưng Đan kỳ…
Yêu thú cũng vậy, yêu thú cấp một cũng hấp thu linh khí để cường hóa bản thân, thực lực cũng không ngừng được tăng lên từ cấp một tiến lên cấp hai rồi cấp ba…
Tuy vậy ở đây có một điểm khác biệt rất lớn. Tu tiên giả Linh Động kỳ đại viên mãn trùng kích lên Trúc Cơ kỳ nếu thất bại còn có lần thứ hai, nếu tiếp tục thất bại còn có lần thứ ba, chỉ cần không ngừng cố gắng thì có thể trùng kích lần tiếp theo.
Còn yêu thú thì không có được thiên ưu này, cơ hội tiến giai của chúng chỉ có một lần duy nhất, nếu thất bại thì không bao giờ có thể tiến giai nữa.
Tuy vậy khi cùng tiến giai thất bại thì yêu thú lại có thực hơn tu sĩ. Tỷ như con Thiên Tường Điểu này tiến giai lên yêu thú cấp hai thất bại thì đã tiếp cận cấp thứ hai, nghĩa là gần bằng tu tiên giả giới Trúc Cơ kỳ.
Thú phù được chế từ cực phẩm yêu thú cấp một tiến giai thất bại thì cái giá này cũng không phải là mắc.
“Tiền bối, không thể giảm một chút sao?”
Lão giả khẽ nheo mắt” Không có tinh thạch thì đừng ở đây mà làm quấy nữa”
Thấy không thể thương lượng Lâm Hiên trầm mặc hồi lâu: “Tiền bối, vãn bối có thể dùng đồ vật trao đổi được chứ? “
“Trao đổi? ngươi có thể đưa ra được cái gì? “
Lâm Hiên không trả lời đem thần thức truyền vào túi trữ vật sau đó duỗi tay, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một vật.
“Đây là…”
Không ngờ ánh mắt của lão giả đã bị hấp dẫn, vật nằm trong lòng bàn tay Lâm Hiên có vẻ giống một thanh xà kiếm nơi thế tục. Đây chính là hạ phẩm Linh Khí Hỏa xà.
“Ngươi dùng vật này để đổi lấy thú phù của lão phu? ” Ánh mắt của lão giả có chút cổ quái song Lâm Hiên có thể suy ra lão không phải là Thiên Nguyên trưởng lão, đường đường là đệ nhất cao thủ Đạo Phù Sơn thì sao thể hứng thú với hạ phẩm Linh Khí này.
Tuy uy lực của hạ phẩm Linh Khí không thể bằng được thú phù Thiên Tường Điểu nhưng ưu thế của Linh Khí là có thể sử dụng nhiều lần mà năng lượng hồn phách trong thú phù lại có hạn, cho nên tính ra giá trị của Hỏa xà này còn cao hơn tấm thú phù kia chút ít.
Lão giả ước tính một chút thiệt hơn rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, về phần Lâm Hiên thì Hỏa xà này với hắn chỉ như là gân gà. Dùng nó đổi được một tấm thú phù khiến hắn rất vui mừng.
Tiếp nhận thú phù Lâm Hiên cẩn thận xem xét, cảm thấy linh lực cường đại vi động ở mặt trên của phù, hắn liền cần thận cất vào trong ngực.
Tính toán thời gian Thiên Ma Nghĩ Dung Thuật sắp hết hiệu lực mà chuyến đi này thu hoạch không ít, Lâm Hiên liền rời khỏi Đạo Phù sơn.
Sau khi xuống núi Lâm Hiên đem phi kiếm thả ra, nhân kiếm hóa thành một đạo lam quang biến mất nơi chân trời xa xa.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 25: Phù Đạo Sơn