Đàm Yến Tây nói: “Các cậu chơi đi, tôi nghỉ một chút.”
Chu Di được Đàm Yến Tây dẫn đến quầy bar. Cô gọi một ly Gin Tonic theo thói quen, uống một ngụm rồi quay đầu nhìn.
Người đàn ông vừa mới chào hỏi cho người ta ấn tượng rất sâu sắc. Anh ấy để râu, đường chân mày sâu, khí chất có chút u buồn, gợi cho cô nghĩ đến Takenouchi Yukata – một ngôi sao nổi tiếng Nhật Bản.
Chu Di biết người ngồi bên cạnh anh ấy. Tiểu sinh (*) nổi tiếng điển trai, vô cùng năng động, đóng vai nam chính trong bộ phim cổ trang Tống Mãn hay xem gần đây mà thỉnh thoảng cô cũng có liếc xem mấy lần mỗi khi ăn cơm, chính là chàng trai ngay trước mắt.
(*) dùng để gọi các nam diễn viên còn trẻ, có ngoại hình đẹp và nổi tiếng như nhân vật và độ tuổi được thể hiện trong tác phẩm.
Đàm Yến Tây chú ý đến tầm mắt cô, chủ động giới thiệu: “Đây là nhân vật chính hôm nay, Vệ Thừa. Trước học tiểu học cùng anh, cấp hai lại sang Mỹ học, mấy năm trước mới trở về.”
“Anh ấy làm nghề gì? Nhà thiết kế?” Chu Di nghĩ đến những thứ đồ nội thất trong căn nhà này.
“Đó là một trong những sở thích của cậu ấy. Công việc cậu ấy làm rất đa dạng. Các tạp chí thời trang, các bữa tiệc từ thiện tối của người nổi tiếng, đều có cậu ấy góp mặt.”
Chu Di lại liếc nhìn một cái, nhỏ giọng nói: “Vậy là ngôi sao nổi tiếng?”
Đàm Yến Tây cười cười: “Cứ xem là vậy đi.”
Cũng không có gì hiếm lạ.
Chu Di ngồi cùng Đàm Yến Tây không bao lâu, Vệ Thừa bảo cậu trai trẻ bên cạnh thế chỗ, rồi đi đến chỗ họ.
Vệ Thừa tựa lưng vào quầy bar, chìa tay về phía Chu Di, cười nói “Vệ Thừa, bạn từ nhỏ của Đàm Tam, em có thể gọi anh là William.”
Chu Di tự nhiên duỗi tay ra, bắt tay anh ấy, cười nói: “Chu Di, anh cũng có thể gọi em là Mia.”
“Thật sao, em làm anh nghĩ đến một bộ phim nhạc kịch.”
Chu Di nói: “Lalaland?”
Vệ Thừa gõ ngón tay, nhìn về phía Đàm Yến Tây, cười nói “Em gái thật sự thú vị.”
Đàm Yến Tây không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn Chu Di một chút, trong mắt có ý cười.
Vệ Thừa hỏi: “Hai người đánh bài không? Tôi tìm người đến mở thêm một bàn?”
Chu Di lắc đầu.
Vệ Thừa lại nhìn Đàm Yến Tây, anh nhẹ nhàng choàng cánh tay lên bả vai cô, nói: “Tôi ngồi cùng cô ấy thêm một lúc.”
Vệ Thừa dứt khoát ngồi lên trên ghế chỗ quầy bar, lấy một ly rượu, nói chuyện phiếm với họ.
Chu Di nói: “Lần trước sinh nhật anh Đàm Yến Tây, hình như em không gặp anh?”
“Tổ chức ở chỗ Hầu Cảnh Diệu đúng không?” Vệ Thừa cúi đầu, đốt một điếu thuốc, “Đàm Tam là thương nhân, cần phải nể mặt. Anh thì không thích tính của Hầu Cảnh Diệu nên không đến.”
Anh ấy vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Đàm Yến Tây, “Lần này không quá sức Hầu Cảnh Diệu chứ?”
Đàm Yến Tây nói cũng không rõ ràng: “Nhà họ Hầu sớm muộn gì cũng đến bước này thôi.”
Hai người bọn họ nói mập mờ như thế, Chu Di nghe cũng không hiểu rõ, nhưng nghĩ đến Lộ Lộ, cũng có mấy phần lo lắng. Cô với Lộ Lộ thỉnh thoảng cũng có trò chuyện vài câu, mặc dù không thân thiết nhưng cũng chia sẻ với nhau mấy món đồ trang điểm yêu thích. Nghĩ lại, đúng là Lộ Lộ đã lâu không liên lạc với cô.
Tán gẫu một hồi, Đàm Yến Tây đi vào phòng vệ sinh.
Còn lại một mình Vệ Thừa ở lại cùng Chu Di, anh ấy cười hỏi cô: “Em làm công việc gì?”
“Phiên dịch tiếng Pháp ạ.”
“Vậy thật đúng lúc quá. Anh đang chuẩn bị một buổi tiệc từ thiện tối. Đến lúc đó cũng có một số bạn bên Pháp muốn sang tham gia, có điều lại thiếu phiên dịch giỏi. Có tiện thêm Wechat không? Nếu em có thời gian, có thể sang giúp anh một chuyến chứ?”
Chu Di do dự.
Vệ Thừa cười nói: “Em phân vân điều gì? Nói ra thử xem.”
“Em còn có công việc toàn thời gian, sợ là thời gian không phù hợp.”
“Anh dự định tổ chức vào tối thứ sáu. Cuối tuần em cũng phải làm thêm giờ sao?”
“Em cũng chưa biết trước được.”
“Như vầy đi, chuyện này trước tiên nói như vậy, trước một tuần anh hỏi lại em lần nữa, nếu em làm được thì ký hợp đồng lao động.” Vệ Thừa xích lại gần, nói ra tên của một siêu mẫu, cười hỏi cô: “Em thích cô ấy không? Hôm đó cô ấy cũng đến”.
Chu Di cười, “Vì cô ấy, em sẽ cố gắng dành ra thời gian.”
Vệ Thừa nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, mở Wechat ra quét mã kết bạn với cô.
Đang lúc này, có người từ tầng một lên, Chu Di và Vệ Thừa cùng lúc ngẩng đầu nhìn.
Chu Di biết người này, là Doãn Sách.
Vệ Thừa nói: “Em ngồi đi, anh đến chào hỏi một tiếng.”
Chu Di nhìn Vệ Thừa đi tới bên cạnh Doãn Sách, vỗ vai anh ấy một cái, rồi cười nói với nhau mấy câu.
Một lát sau, Vệ Thừa xoay đầu lại, hướng về phía cô, khẽ gật đầu, xem là chào hỏi, rồi đi lại bàn mạt chược, thế vào chỗ cậu diễn viên trẻ kia.
Mà Doãn Sách đứng tại chỗ giây lát rồi đi về phía cô.
Chu Di hoàn toàn không biết rốt cuộc Doãn Sách quen biết thế nào với Đàm Yến Tây. Nhưng cả Vệ Thừa cũng tôn trọng anh ấy, rõ ràng là quan hệ không tồi.
Doãn Sách đi đến bên cạnh cô, một tay đút trong túi quần, giọng nói vô cùng ôn hòa, hỏi cô: “Cô có thấy anh Ba không?”
“Anh ấy đang đi vệ sinh.”
Doãn Sách gật đầu, nụ cười có đôi chút thận trọng, vẻ như lời còn dang dở, nhưng cũng không nói gì thêm. Anh ấy đến quầy bar gọi một ly rượu, sau đó cầm lấy ly, đi chào hỏi những người khác trong phòng.
Vài người đang ngồi trò chuyện chỗ ghế salon, anh ấy cũng tham dự vào.
Ly rượu đặt trên bàn trà nhỏ. Anh ấy thỉnh thoảng bưng lên uống, rồi đôi lúc quét tầm mắt về phía cô, khẽ mỉm cười, lễ phép gật đầu.
Một lúc sau, Đàm Yến Tây trở lại, Doãn Sách cũng lập tức từ trên ghế salon đứng dậy.
Đàm Yến Tây trò chuyện vài câu cùng Doãn Sách, rồi trở lại chỗ quầy bar ngồi xuống. Trên băng ghế, hai người ngồi cũng không tính là gần. Đàm Yến Tây khẽ nhích người lại gần, cánh tay đặt trên quầy bar, một tay khác vuốt tóc cô, “Đánh bài không?”
“Em đánh không giỏi.”
“Tùy tiện chơi cho vui thôi. Thua anh chịu.”
Đàm Yến Tây đứng lên, đưa tay về phía cô, bày ra tư thế mời. Cô cười một tiếng, đặt bàn tay vào, từ trên băng ghế quầy bar nhảy xuống.
Đêm nay, ăn ăn uống uống rồi đánh bài, nghe nhạc, tán gẫu, vậy mà thời gian trôi qua thật nhanh.
Không giống hôm Chu Di dự sinh nhật Đàm Yến Tây, mọi thứ có vẻ hỗn tạp, không khí hôm nay có phần thoải mái hơn rất nhiều.
Dưới ánh đèn yên tĩnh, cô thỉnh thoảng nhìn về phía Đàm Yến Tây. Anh cảm nhận được cái nhìn của cô mà quay đầu lại.
Cô va vào tầm mắt của anh, rồi cũng chỉ mỉm cười, trong lòng không khỏi có cảm giác thư thái như đang phiêu bồng trên một áng mây.
Đến mười một giờ, Đàm Yến Tây cùng Chu Di đi trước.
Xe thẳng hướng về căn hộ của anh, đường đi theo quá khứ ước lượng tầm hơn bốn mươi phút.
Đường về đêm thông suốt, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ.
Chu Di có chút buồn ngủ, đầu dựa vào vai Đàm Yến Tây, ngón tay vô thức nghịch nút áo sơ mi của anh, “Hỏi anh hai chuyện.”
Đàm Yến Tây cười: “Có phải báo cáo công việc đâu, nói rõ ràng như vậy? Em sợ hỏi nhiều thêm một chuyện thì anh không trả lời sao?”
Chu Di cũng cười theo.
“Nói đi, chuyện gì thế?”
“Hầu Cảnh Diệu… có phải gặp chuyện phiền phức gì không?”
“Em quan tâm cậu ta làm gì?” Đàm Yến Tây cúi đầu nhìn cô.
“Không phải anh ta. Nhưng bên cạnh anh ta có một cô gái nhỏ tên Lộ Lộ, em hơi lo cho cô ấy. Nếu như anh tiện, thì có thể để ý một chút không? Còn nếu anh không tiện xen vào thì đành vậy.”
Đàm Yến Tây cười nói: “Anh còn chưa nói gì, em đã chừa đường lui cho anh rồi sao?”
“Em sợ gây thêm phiền phức cho anh.”
Đàm Yến Tây chìa tay, nâng đầu cô lên, “Giọng điệu khách sáo như vậy, anh không thích nghe.”
“Vậy…”
“Em hôn anh đi, rồi anh đồng ý”.
Anh nghiêng người che cô lại, sợ cô ngại tài xế còn ở trên xe mà cảm thấy có lỗi. Âm thanh lọt vào bên tai cô, mang theo tiếng cười trầm thấp, cùng hơi thở ấm áp phả vào tai.
Chu Di không lên tiếng, nhưng lại chủ động đưa tay ra, kéo cổ áo sơ mi anh, kêu anh cúi đầu xuống. Môi cô chạm vào cằm anh, lại dời lên, in một nụ hôn vào khóe miệng.
Yết hầu Đàm Yến Tây chuyển động một vòng.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Lalaland “Thành phố âm nhạc”, là một bộ phim mà tôi rất yêu thích, nhân vật nữ chính có tên là Mia.