Hà Mật Khuê ngạc nhiên ngẩn người, cuộc đời cô vốn bằng phẳng, kể từ khi gặp Kiều Dương liền nhấp nhô, chuyện tốt cũng đến dồn dập khiến cô nhiều lúc rơi vào mơ hồ.
Hôn nhân có thể là giả nhưng cảm xúc là thật, Hà Mật Khuê ý thức được cô đối với Kiều Dương là ngưỡng mộ và tôn sùng, chuyện yêu đương đó cô quả thật không dám mơ tưởng đến.
Kiều Dương bất chợt nhướng người qua Hà Mật Khuê, nhẹ nhàng đặt môi lên môi cô. Đêm đầu tiên vụng về, ngay cả một nụ hôn cũng không có, cảm giác lớn nhất khi ấy là sợ hãi và lo lắng.
Còn hiện giờ, là tự nguyện, hồi hộp và mong đợi.
Hơn tám giờ sáng, điện thoại Kiều Dương đổ chuông từ cuộc gọi ở bệnh viện. Nghe máy xong anh vội vàng xuống giường thay quần áo, động tác có hơi mạnh mẽ vô tình đánh thức Hà Mật Khuê đang ngủ say bên cạnh.
Trong lúc Hà Mật Khuê còn chưa tỉnh táo, Kiều Dương bỗng rút ra từ ví tiền ra một chiếc thẻ tín dụng màu trắng đặt lên mặt tủ đầu giường, vội dặn dò: “Em giữ dùng đi, tôi sẽ gọi cho em sau.”
Dứt lời bóng dáng Kiều Dương đã khuất sau cánh cửa, đầu óc mơ màng của Hà Mật Khuê tỉnh hẳn ra, giữa ngực dâng lên cơn chua xót.
Hà Mật Khuê đã nghĩ trải qua một đêm ngọt ngào, tình cảm giữa cô và Kiều Dương sẽ có cơ hội từ từ tiến lên một bậc mới. Nhưng hoá ra chỉ có cô nghĩ nhiều, đàn ông thoả mãn được bản thân, thứ họ dùng để thể hiện trách nhiệm cũng chỉ là tiền.
Những thiện cảm Hà Mật Khuê dành cho Kiều Dương dần vơi đi bớt, giá như anh đừng để thẻ lại và nói câu nói kia với cô, cô chắc chắn sẽ thông cảm và hiểu cho công việc bận rộn của anh.
Đáng tiếc, thứ càng mong đợi lại càng khiến người ta thất vọng.
Đến chín giờ Hà Mật Khuê về đến nhà, cô em họ Hà Tố Như vừa thấy cô bước vào cửa chính đã chật lưỡi cảm thán, thậm chí còn nở nụ cười sâu xa.
“Nghe Vĩ Hào nói tối qua xong ca phẫu thuật bác sĩ Kiều liền về nhà, xem ra mối quan hệ giữa chị với anh ấy đang tiến triển rất tốt nhỉ?”
Hà Mật Khuê không đáp, vứt túi lên bàn xong liền nằm dài trên sofa.
Thấy dáng vẻ chán đời của Hà Mật Khuê, Hà Tố Như vừa ôm tô salad ăn, vừa ngồi xuống cạnh chân cô, tiếp tục lải nhải: “Không cần Vĩ Hào nói em cũng biết. Tối qua trực ở bệnh viện, chính mắt em nhìn thấy bác sĩ Kiều vội vội vàng vàng lái xe về là hiểu rồi.”
Mặc cho Hà Tố Như đang nhiệt tình nói tốt, Hà Mật Khuê vẫn nhắm nghiền mắt không hé môi nói nửa lời.
Nhận ra thái độ khác thường của Hà Mật Khuê, Hà Tố Như thu lại bộ dạng cao hứng, hạ tông giọng thăm dò: “Chị, chị sao vậy? Không phải hôm qua chị theo bác sĩ Kiều về ra mắt gia đình anh ấy sao? Có chuyện gì rồi à?”
Hà Mật Khuê chầm chậm mở mắt, cô ngồi lên nhìn thẳng vào Hà Tố Như, ngập ngừng một hồi vẫn không nói ra được.
“Không có gì.” Hà Mật Khuê uể oải lắc đầu, đứng dậy cầm túi về phòng, bỏ lại Hà Tố Như ngơ ngác dõi mắt theo.