An Thư nheo mắt nhìn hai người, lạnh lùng nói: “Tốt nhất hai anh đối xử bạn em sao coi được nếu không thì không xong đâu nha hai anh”. Cô cười nhẹ nhưng ẩn chứa sâu bên trong là nụ cười nguy hiểm.
Cô đứng dậy: “Tao ra ngoài một chút”
Tư Vũ đưa mắt nhìn theo An Thư hỏi: “Tại sao lại thay đổi như thế?”
Hà My lắc nhẹ đầu: “Điều có lý do cả, cũng là câu trả lời vì sao nó không vào công ty giải trí The Star của Phàm ca”
Nghe đến đây, Tuấn Kiệt đưa mắt nhìn hai cô.
Nhật Hạ hít sâu một hơi rồi thở ra, nhẹ giọng: “Ninh Tuyết con của cô An Thư. An Thư coi cô ta là chị em nhưng chỉ đã từng thôi. Ninh Tuyết đem lòng yêu Hoàng Thái Huy cũng là vị hôn phu của nó. Nhưng đối với anh ta nó chẳng xem ra gì. Nhưng để có tình yêu của Thái Huy cô ta đã hãm hại An Thư để nó lên giường người đàn ông khác. Để cô ta lên giường với Thái Huy. May mà nó không sao. Từ ngày hôm đó nó mới đi. Quay về biết hai người yêu nhau nên nó mới làm như vậy”
Tư Vũ nghe nhắc đến Thái Huy liền hỏi: “Vậy em ấy không yêu Thái Huy?”
Tuấn Kiệt luôn nghe Nhật Hạ kể, anh duy nghĩ gì đó.
Hà My lắc đầu: “Làm sao có tình cảm được. Nó có mở lòng đâu. Với lại anh ta không xứng”
Hà My trả lời câu hỏi của Tư Vũ nhưng thật ra là nói cho anh nghe.
Đang nói chuyện Nhật Hạ nhớ gì đó, nhìn ra cửa: “An Thư đâu rồi? Nó đi đâu sao chưa quay lại?”
Tư Vũ nhắc nhở: “Gần đây có mấy tên côn đồ háo sắc đấy, em ấy không may gặp chúng là xong”
Hà My nhìn ra cửa, nhíu mày: “Để tao tìm nó”
Anh uống cạn ly rượu đứng dậy, giọng lạnh lùng, không một biểu cảm thừa: “Tao ra ngoài có chút việc”
Nói rồi anh liền đi vội ra ngoài.
Nhất Phàm đưa tay ngăn Hà My lại: “Chắc nó đi tìm em nó rồi”
Cô đi ra từ nhà vệ sinh nữ không may có người đàn ông đụng trúng cô. Cô không nói gì đi luôn nhưng người đàn ông nắm tay cô kéo lại.
“Này buông tôi ra”
Người đàn ông chẳng nói gì đưa tay lên vén tóc cô nhìn gương mặt khiến người ta đắm say. Cô thấy người đàn ông đó đụng vào mình liền hất tay hắn ra. Đẩy hắn sang một bên, chạy đi.
“Hai đứa bây lôi nhỏ đó vào phòng cho tao”
Nghe tiếng có hai người đàn ông cao to khác đi lại nắm lấy tay cô lôi vào phòng. Cô vùng vằng thoát ra nhưng không được. Họ kéo cô vào phòng VIP 9 đóng cửa lại.
Anh đi ra nhìn xung quanh tìm hình bóng cô. Anh thấy có cậu nhân viên liền gọi lại
“Ngài có gì dặn dò sao?”
“Cậu có thấy một cô gái mặc áo sơ mi trắng trơn đi ra từ phòng VIP 4 không?”
Nhân viên suy nghĩ hồi cố nhớ ra. Rồi cậu gật đầu
“Dạ có cô gái đó đi vệ sinh xong rồi đi ra bị ba tên nào đó kéo vào phòng VIP 9”. Cậu chỉ ta đến phòng đó.
Nói xong cậu cúi chào anh. Anh vừa nghe xong liền đi nhanh lại phòng VIP 9.
Trong phòng, họ quăng cô lại ghế sofa. Cô ngã lên ghế, một gã đàn ông đi lại đè lên người cô. Cô đưa chân đạp hắn ngã xuống đất. Cô nhân cơ hội liền chạy nhưng đã bị một tên khác kéo lại, tát vào mặt cô khiến môi cô chảy máu. Cô lại một lần nữa bị ném lên ghế.
Cô liền nhớ đến anh. Xin lỗi anh, bây giờ tôi đành mượn tên anh. Cô hét lớn: “Tao là bạn gái của Nguyễn Tuấn Kiệt. Chúng mày dám động vào tao sao?”
Nghe đến cái tên ấy, động tác của hắn dừng lại.
Hắn cười giễu cợt cô: “Mày nghĩ mày là ai mà quen biết được một người quyền thế như thế”
Nói rồi hắn đưa tay nắm cổ áo cô giật mạnh khiến cúc áo cô rơi ra để lộ áo trong màu trắng của cô. Đến giờ phút này cô vẫn nhớ đến anh. Người cô mong đến cứu cô bây giờ chỉ có anh. Bỗng nơi khóe mắt cô chảy nước mắt. Đúng anh với cô là gì đâu, cô thật mơ tưởng làm sao anh đến cứu cô được.