– Không có gì, chắc vì trời lạnh thôi.
Trên đường tới nhà ăn, cô gặp được Âu Tuấn. Thấy bên cạnh cậu ta còn có cô gái khác, Hà Tịch chỉ định chào mấy câu cho có lệ rồi rời đi. Nhưng cô chợt nhớ ra có thể hỏi thăm một chút về tình của Dương Minh mà?
Nào ngờ Âu Tuấn lắc đầu đáp:
– Hai ngày này tôi cũng chưa gặp Dương Minh, không thấy cậu ta đến trường.
Lúc này Hà Tịch thực sự có phần sốt ruột. Có phải cậu bị thương rồi cho nên mới không thể đi học được?
Cô thật là vô tâm, cậu là vì tới cứu cô mà đánh nhau với Tô Khang, cô lại chẳng may may đoái hoài gì đến cậu… Không nói đến chuyện quá khứ, nhưng cậu xả thân cứu giúp, cô ít nhất cũng phải hỏi xem cậu có bị làm sao không chứ…
Vất vả tìm được đến nhà Dương Minh. Cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn đưa tay lên nhấn chuông cửa. Chuông vang lên lần thứ ba nhưng không hề có chút động tĩnh nào. Nghĩ cậu không có nhà, Hà Tịch do dự, cô nên tiếp tục chờ hay là đi về?
Trời sậm tối Dương Minh mới trở về. Lúc ra khỏi thang máy, cậu phát hiện có một thân hình đang ngồi cuộn mình ngay bên cạnh cửa. Cậu đi tới gần, tiếng bước chân của cậu khiến Hà Tịch ngẩng đầu. Cậu bất ngờ hỏi:
– Sao lại tới đây?
Cô chậm chạp đứng dậy:
– Tôi nghe nói mấy hôm nay cậu không đến trường…đêm hôm đó, cậu có bị thương không?
Dương Minh không trả lời, cậu mở cửa rồi nói cô đi vào. Nhưng Hà Tịch lắc đầu. Cô chỉ muốn tới xem cậu có ổn không, nếu ổn thì cô có thể yên tâm mà đi về rồi.
Chỉ là lúc này cậu xoay người, cô đột nhận ra bàn tay phải đang bị băng bó của cậu.
Bước vào trong nhà, vẫn là không khí lạ lẫm giống như lần đầu cô tới.
Dương Minh cởi áo khoác rồi ngồi xuống trước mặt cô. Hà Tịch không nhịn được hỏi:
– Tay của cậu…?
Cậu ngả người về sau, trầm giọng đáp:
– Vết thương nhỏ thôi.
Nhỏ gì mà lại phải băng bó kỹ như vậy? Hà Tịch không tin.
Thấy cậu không ngừng day trán, cô có chút lo lắng:
– Cậu làm sao thế?
– Đầu hơi nhức…
Hai ngày qua cậu phải cùng bố đi giải quyết công việc làm ăn. Trưa nay còn phải ngồi tiếp rượu với đối tác, rồi lại phải ngồi máy bay suốt mấy tiếng để về đây, quả thật là rất mệt.
Hà Tịch nhìn cậu như vậy thực có chút xót xa. Cô muốn đi về để cậu nghỉ ngơi, nhưng nếu về rồi bỏ cậu ở một mình thì cô lại càng không yên tâm.
– Cậu có muốn ăn gì không?
Dương Minh ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên tia sáng nhẹ. Cậu hất cằm:
– Bếp ở kia, món gì cũng được.
Cô muốn nói rồi lại thôi. Tính hỏi cậu ăn gì, cô sẽ gọi điện đặt giúp cậu. Nhưng nấu một bữa ăn đối với cô cũng chẳng có vấn đề gì, càng thể hiện thành ý, sự quan tâm của mình hơn.
– Vậy cậu đi nghỉ đi. Tôi nấu xong sẽ gọi.
Nhìn cô cởi túi và áo khoác đặt xuống ghế, lại nhìn cô loay hoay trong bếp, Dương Minh bỗng không thấy đỡ nhức đầu hẳn. Cậu tắm xong liền vào phòng nghỉ ngơi, để mặc cô muốn làm gì thì làm. Cậu cảm thấy giờ cô có quậy tung cả cái bếp của mình ra, cậu cũng nhất định không có ý kiến gì.
Hà Tịch nấu mấy món đơn giản không tốn quá nhiều thời gian. Cô tháo tạp dề, đi gọi cậu dậy. Cửa phòng dù không khoá, nhưng cô vẫn lịch sự gõ cửa, nhẹ giọng gọi:
– Dương Minh, tôi nấu xong rồi.
Cô gọi mấy lần nhưng không thấy cậu ra, chỉ đành bấm bụng mở cửa đi vào. Dương Minh nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Hà Tịch đến bên cạnh cậu lay nhẹ:
– Dương Minh, dậy đi!
Hàng lông mi đen dài chuyển động. Cậu mở mắt, lười biếng nhìn cô gái trước mặt. Cô đưa tay đặt lên trán cậu, hơi nóng một chút. Dương Minh vì hành động của cô mà trong lòng có chút sửng sốt.
– Cơm nấu xong rồi, cậu dậy ăn đi.
Cậu rời giường, lại nhìn thấy cô đã đeo sẵn túi, còn mặc lại áo khoác liền hỏi:
– Về luôn à?
Cô gật đầu, tính xoay người đi ra ngoài nhưng từ phía sau, Dương Minh giữ lấy tay cô, kéo cô về phía mình. Hà Tịch hoảng hốt đứng không vững, toàn thân đập vào người cậu.
– Aaaa…
Dương Minh thuận thế ngả người về cái giường phía sau.
Thế giới bỗng chốc chao đảo, lúc Hà Tịch mở mắt, cô đang nằm trên người cậu, hai khuôn mặt chỉ cách nhau vài centimet.
Hai má cô bỗng nóng lên. Nói chuyện cũng ấp a ấp úng:
– Cậu…cậu…cậu…làm gì thế?
Dương Minh đưa tay vén gọn lại lọn tóc cho cô, nhìn cô không chớp mắt:
– Vì sao lại quan tâm tôi?
Cô không dám nhìn thẳng cậu, chỉ cúi đầu đáp:
– Vì cậu đã giúp tôi…
Chỉ là vì lý do này? Ánh mắt cậu xa xăm:
– Cậu từng nói cậu ghét tôi.
Hà Tịch lúc này chỉ số thông minh đã tụt xuống âm. Cô khó khăn đáp:
– Đó đã lã chuyện của ba năm trước.
Dương Minh gật gù:
– Vậy chúng ta nói chuyện hiện tại. Muốn trả ơn tôi không cần tốn nhiều công sức.
– Vậy…
– Chỉ cần thế này.
Chưa để cô kịp phản ứng, cậu đưa tay giữ gáy, đem môi mình dán chặt vào môi cô. Hà Tịch trợn tròn hai mắt, cả người cứng đờ như khúc gỗ.
So với đêm hôm đó, lần này cậu dịu dàng hơn nhiều.
Môi lưỡi dây dưa không ngừng, Hà Tịch một khi đã gặp loại chuyện này thì không cách nào phản kháng, chỉ biết để mặc cậu muốn làm sao thì làm.
Đến tận khi cậu dừng lại, Hà Tịch mới dám hít thở. Nhưng cô còn chưa kịp hoàn hồn, cậu đã lật người, biến mình trở thành kẻ nằm trên.
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khắp người đều nóng ran.
Dương Minh đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi lại cọ cọ chóp mũi hai người với nhau. Hà Tịch biết nếu mình còn tiếp tục, nhất định sẽ rơi vào “thiên la địa võng” không lối thoát của cậu. Cô cố gắng đẩy cậu ra nhưng cơ thể cậu quá nặng, có cố mấy cũng chỉ phí sức.
Trong lúc đó, cậu chỉ lặng lẽ nhìn cô phản kháng yếu ớt.
Bốn mắt nhìn nhau, Hà Tịch càng thêm ngại ngùng. Tư thế này thực quá mức gần gũi, cô thậm trí có thể cảm nhận được lồng ngực cậu đang phập phồng.
– Cơm canh đều nguội cả rồi…nếu cậu không dậy…
– Cậu và Tần Trung là quan hệ gì?
Cô ngẩn người, nghĩ gì đáp nấy:
– Tôi và cậu ta thì có quan hệ gì được?
– Vậy chuyện Tô Khang nói thì sao?
Tô Khang nói gì? Nói hai người thường xuyên gặp nhau? Lẽ nào cậu để bụng những lời mà cậu ta nói?
– Cái đó…là cậu ta nhờ tôi chút chuyện.
Dương Minh im lặng không hỏi nữa. Hà Tịch thấy trong mắt cậu ẩn chứa suy tư. Cậu vẫn ôm chặt cô không, cô hít thở nặng nề:
– Cậu đừng trêu đùa tôi nữa.
Cậu nghe cô nói liền cúi đầu, điềm nhiên hỏi lại:
– Tôi trêu đùa cậu?
Chẳng lẽ không phải sao? Cậu ôm cô…còn hôn cô…
Mắt cậu tối hẳn đi, cậu gằn giọng:
– Là ai trêu đùa ai trước? Cậu khiến tôi thích cậu, sau đó lại nói ghét tôi, khiến tôi tổn thương.
– Vậy đây là cậu đang trả đũa tôi sao?
Rồi Hà Tịch đột nhiên cảm giác cả người nhẹ hẳn đị, trước ngực không còn bị đè nặng. Dương Minh ngồi ở góc giường, quay lưng lại với cô. Cậu nói:
– Từ khi gặp lại, cả hai chúng ta đều biết chuyện cũ đâu có dễ quên như vậy.
– Chỉ có cậu là không chịu quên thôi.
– Cậu thì sao?
– Tôi đã quên từ lâu rồi.
– Chuyện cũ thì cứ cho qua đi, chúng ta bắt đầu lại là được.
Cô lắc đầu:
– Tôi và cậu mãi mãi cũng không có bắt đầu. Chúng ta đừng tìm tới nhau nữa.
Dương Minh thất thần một lúc lâu rồi bật cười, giọng lạnh ngắt:
– Thì ra là vậy.
Hà Tịch đứng dậy chỉnh lại quần áo, cô nhìn tấm lưng của cậu, không nói câu nào liền rời đi.