– Đi với tôi một lát.
Cô còn chưa phản ứng đã bị cậu lôi đi. Hà Tịch đứng đợi trên sân thượng, Dương Minh một lúc sau mới đến, tay cầm theo băng cá nhân và nước sát trùng. Cậu ngồi xuống bên cạnh giúp cô vén lại tóc, nhìn thấy vết xước trên má cô liền nhíu mày.
– Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Cậu nhảy vào làm gì?
– Không lẽ lại đứng im rồi trơ mắt nhìn sao?
– Kết quả cậu có giúp được gì không? Còn để bản thân bị thương.
Miệng nói vậy nhưng từng động tác đều rất nhẹ nhàng. Cậu rửa qua vết xước, sau đó lấy băng cá nhân giúp cô dán lên.
– Thật xấu!
Hà Tịch vô thức đưa tay lên sờ má. Rất xấu sao?
– Cởi áo ra đi.
Cô tưởng bản thân đã nghe lầm.
– Cậu mới nói gì?
– Tôi nói cậu cởi áo ra đi.
Không lẽ cậu là người như vậy? Đang yên đang lành muốn cô cởi áo? Hà Tịch cảnh giác lùi về sau, giữ chặt cổ áo dè dặt nhìn cậu. Cô càng lùi, cậu càng tiến. Cuối cùng không thể lùi được nữa, cô vội vã đứng dậy.
– Cậu muốn làm gì?
Dương Minh thở dài, kéo cô ngồi xuống rồi giải thích. Ban nãy cậu từ xa nhìn thấy vai cô bị đập mạnh vào cửa, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau thay, thế mà cô lại không thấy kêu ca gì. Cho nên ban nãy đã lấy sẵn một hộp thuốc. Hà Tịch ngẩn ra, cậu không nói cô cũng không nhớ, mà nhớ ra rồi liền thấy đau nhức. Nhưng cậu nói cô cởi áo, nơi này chỉ có hai người họ. Cô nam quả nữ sao ngồi với nhau, sao cô lại có thể làm vậy chứ? Hơn nữa nếu có người thấy được, nhất định sẽ hiểu lầm.
– Để về nhà tôi tự xem là được rồi.
Cậu để cô quay lưng lại với mình, sau đó kéo cổ áo xuống đủ để nhìn thấy vai cô. Vai đã bị bầm một vết lớn, đợi về đến nhà càng thêm đau nhức.
– Tôi chỉ nhìn vai cậu thôi. Bị sưng lên rồi, đau lắm không?
Cô gật đầu. Nếu giờ cô quay mặt lại, cậu nhất định sẽ nhìn thấy hai má cô đỏ bừng, hai tai cũng vậy. Không chỉ mặt, mà khắp người cô còn nóng ran.
– Tôi giúp cậu bôi thuốc. Để lâu sẽ càng đau.
Giọng nói của cậu trầm ấm, như đang dụ dỗ người ta. Hà Tịch đắn đo, cuối cùng đưa tay cởi hai chiếc cúc trên cùng. Cả bờ vai trắng nõn lộ ra, vốn rất đẹp lại xuất hiện một vết thâm đáng ghét. Cả quá trình, cô dường như không dám hít thở mạnh. Dương Minh nhẹ nhàng chạm vào da cô, thứ thuốc mát rượi dần ngấm vào da thịt. Cô hít một hơi sâu. Cậu liền hỏi:
– Đau lắm à?
– Không…chỉ là…
– Chỉ là thế nào?
Xong xuôi, cậu tự động kéo áo lên giúp cô. Hà Tịch cài lại áo, vì ngượng ngùng mà không dám quay mặt nhìn cậu. Dương Minh đứng dậy, cô tưởng cậu định đi mất nên vội gọi:
– Dương Minh!
– Sao thế ?
Cô ngập ngừng, không biết có nên nói hay không. Dương Minh rất kiên nhẫn, đứng dựa vào lan can chờ xem cô định nói gì.
– Tôi…muốn hỏi cậu vì sao lại luôn đối tốt với cô như vậy?
Cậu có chút bất ngờ, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô. Từ trong túi mang ra chiếc điện thoại, đưa cho cô xem. Hà Tịch không hiểu vì sao cậu lại cho cô xem thứ này. Chỉ là giao diện bình thường, ngoài mấy ứng dụng thì có cái ảnh nền trông hơi quen mắt.
– Là một góc tấm của ảnh chụp lần đi trượt tuyết.
Cô vốn không nhớ tới, nhưng sau khi nghe cậu nói mới nhận ra đó là mình. Cái tay trong ảnh chính là tay của cô rồi.
– Sao cậu lại…
Dương Minh nhìn thẳng vào trong mắt cô:
– Cậu còn không đoán ra sao?
Hà Tịch như bị ánh mắt của cậu nuốt chửng, hoàn toàn mê man.
– Cậu…thích tôi sao?
– Còn phải hỏi nữa à?
Cô cúi đầu. Tâm trí cô lúc này đang rất loạn. Bộ não giống như ngừng hoạt động vậy, không thể nghĩ thêm bất cứ điều gì.
– Cậu nhận ra tôi đối xử tốt với cậu mà lại không nhận ra rằng tôi thích cậu?
Câu hỏi này đúng làm khó một người đang trong trạng thái hoang mang là cô. Cậu tốt với cô, cô luôn biết. Nhưng nói cậu thích cô, vậy thì không thiết thực lắm. Bởi cô thấy với ai, cậu vẫn rất tốt.
– Tôi luôn coi cậu là ngoại lệ, vậy mà không ngờ cậu lại có suy nghĩ này.
Cậu cảm thấy trái tim mình bị tổn thương sâu sắc…Hà Tịch vội giải thích:
– Không phải. Là tôi nghĩ con người cậu vốn tốt như vậy, ai khó khăn đều sẽ giúp đỡ. Giống như cậu luôn giúp đỡ Châu Bích…và mọi người, mà tôi cũng không phải ngoại lệ…
– Tôi đưa Châu Bích đi ngắm sao vào sinh nhật à? Hay một mực kéo Châu Bích đi giao hàng với tôi? Tôi vì Châu Bích mà chạy lên sân khấu chơi đàn chắc? Tôi vì ai mà nhận lấy biết bao nhiêu chuyện?
– Dương Minh…tôi…
Cậu đưa tay giữ má cô, kiên định nói:
– Chốt một câu là tôi thích cậu!
Cô bỏ lại một câu “biết rồi” sau đó đứng dậy rời đi. Mặc cho Dương Minh có gọi thế nào, cô đều không chịu quay lại. Hà Tịch chạy một mạch vào nhà vệ sinh, đứng dựa vào tường thở phào một hơi. Cả người cô nóng ran, mồ hôi cứ thể đổ ra. Trái tim này dường như không còn là của cô nữa, đập loạn xạ khiến cô bức bối.
Dương Minh về đến lớp không thấy người đâu liền thầm nghĩ: Cô gái này chắc ngại đến mức tìm chỗ trốn rồi.