Đầu Dư Tư Nhạc choáng váng, nửa dựa vào ghế ngủ gật.
Trịnh Thiểu Hoa ngồi trên ghế xem mấy ca bệnh thì điện thoại di động trong túi vang lên.
Anh vừa nhìn cái tên trên màn hình thì hơi vui vẻ. Du thiếu không gọi vào máy của Tiểu Nhạc mà lại gọi cho anh?
“Alo…” Trịnh Thiểu Hoa hạ giọng để tránh đánh thức Dư Tư Nhạc.
“Thân thể Tiểu Nhạc sao rồi?” Giọng Du Lăng Thần vẫn lạnh như băng ngàn năm không đổi.
Vừa rồi lúc A Bưu gọi điện cho anh nói Tiểu Nhạc tới bệnh viện thì anh muốn vứt tất cả công việc trong tay mà chạy tới. Nhưng vì Tiểu Nhạc không muốn anh lo lắng nên mới cố ý lừa anh. Vậy nên anh chỉ có thể kiềm chế sự nóng lòng mà gọi cho Trịnh Thiểu Hoa, hỏi tình hình một chút.
Anh biết từ khi Tiểu Nhạc gặp tai nạn xe cộ thì thân thể vẫn luôn rất yếu, thường xuyên bị cảm. Trước kia anh cũng không thấy gấp gáp như thế nhưng bây giờ… Anh không thể kiểm soát được một chữ “tình” này.
Trịnh Thiểu Hoa cầm điện thoại bằng một tay, còn tay kia thì lật hồ sơ bệnh án, “Du thiếu, anh có thể nói vì sao lần này Tiểu Nhạc lại bị bệnh không?”
Anh đoán chuyện không đơn giản như Tiểu Nhạc nói, chỉ có thể thăm dò chút tin tức từ bên Du Lăng Thần.
“Có người không cam lòng nên kêu vài kẻ lưu manh gây rắc rối cho Tiểu Nhạc.” Du Lăng Thần nói tới đây thì giọng càng lạnh, “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dọn dẹp bọn họ.”
Quả nhiên giống với tác phong của Du Lăng Thần! Có thù tất báo.
“Tiểu Nhạc chỉ hơi sốt, chờ truyền nước xong thì ổn rồi.” Trịnh Thiểu Hoa nói vài câu với anh. Bọn họ quen nhau hơn mười năm, mối quan hệ được coi là khá tốt. Từ thái độ của Du Lăng Thần cho thấy anh rất coi trọng Dư Tư Nhạc.
Được rồi, từ sau khi Dư Tư Nhạc náo loạn tự sát thì thái độ của Du Lăng Thần liền từ từ thay đổi.
“Du thiếu, sao mình lại thấy cậu bảo vệ Tiểu Nhạc y như diều hâu bảo vệ con vậy?” Hận không thể giấu Tiểu Nhạc không cho bất kỳ ai đụng vào.
Du Lăng Thần ở đầu dây bên kia im lặng, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Sau đó thì biến thành tiếng tút tút báo đường dây bận.
Được lắm! Vậy mà dám cúp điện thoại của mình. Trịnh Thiểu HOa nhìn màn hình điện thoại chằm chằm, không biết trong lòng anh nghĩ gì. Anh đặt điện thoại xuống bàn làm việc, tiếp tục xem hồ sơ bệnh án.
…
Truyền nước xong thì đi làm kiểm tra.
Làm tất cả mọi chuyện xong, lúc Dư Tư Nhạc về biệt thự thì đã bảy rưỡi.
Đầu vẫn còn hơi choáng váng nặng nề, nhưng đã đỡ hơn trước nhiều.
Bước vào cửa, Dư Tư Nhạc thấy anh hai ngồi trên ghế sô pha, gọi: “Anh hai.”
“Ăn cơm đi.” Du Lăng Thần không nói thêm gì nhưng lại như chuyện gì cũng biết.
Ăn cơm? Cô còn chưa nấu cơm mà.
Chuyển tầm mắt qua bàn cơm thì thấy trên đó có bày mấy cái đĩa đồ ăn nhỏ, vẫn còn tỏa hơi nóng.
“Anh kêu khách sạn Hoài Hương đưa tới.” Du Lăng Thần đưa đũa cho cô ý bảo cô ăn.
Dư Tư Nhạc cảm thấy ấm áp, cầm chặt đôi đũa không động đậy, giọng hơi khàn, “Anh hai, anh biết chuyện hồi xế chiều?”
Nếu không sao lại cố ý dặn dò khách sạn Hoài Hương đưa thức ăn tới biệt thự?
Du Lăng Thần gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén cô, “Lần sau đừng lừa anh. Anh biết em không muốn thấy anh lo lắng. Nhưng em có nghĩ tới…Anh hai có bằng lòng nhận phần lòng tốt này hay không?”
Dư Tư Nhạc im lặng cúi đầu, “Sau này sẽ không thế nữa.”
“Có chuyện gì nhất định phải nói cho anh hai.”
“Nhất định sẽ.” Dư Tư Nhạc cam đoan một cách kiên quyết.
Ăn no xong, Dư Tư Nhạc định đi rửa chén thì Du Lăng Thần lại ngăn cô lại, “Tối nay đừng rửa chén. Sắc mặt em rất khó coi, tắm xong thì đi ngủ đi.”
Từ trước tới nay Dư Tư Nhạc luôn là một bé ngoan. Huống chi vì bị cảm nên tứ chi cô hơi không có chút sức lực nào.
“Anh hai, ngủ ngon.” Dư Tư Nhạc từ từ bước lên lầu.
Du Lăng Thần lâm vào trầm tư. Căn cứ vào báo cáo đầy đủ của A Bưu thì anh đã biết toàn bộ quá trình Dư Tư Nhạc bắt được hai tên nam sinh kia. Sự bình tĩnh và nhẫn nại trong đó có mấy ai có thể làm được? Anh thật xem thường cô em gái này. Bề ngoài cô thông minh động lòng người, còn có cả trái tim quật cường.
Tiểu Nhạc với dáng vẻ như vậy càng ngày càng hấp dẫn sự chú ý của anh.