Dư Tư Nhạc không thể bình tĩnh được nữa, cô chặn lấy tay anh, đè thẻ số lại: “Anh hai, em không thích bức tranh sơn dầu này, không đẹp bằng bức tranh treo trong phòng làm việc của anh.”
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Giá được đấu giá đến một nghìn hai trăm vạn rồi, Du tiểu thư lại nói bức tranh này khó coi.
Trong hội trường đấu giá có rất nhiều phóng viên, ống kính răng rắc nhắm ngay chỗ ba người đang ngồi.
Có tin rồi! Tiêu đề báo chí ngày mai đều có!
“Tập đoàn Du thị và tập đoàn Dung thị giương cung bạc kiếm, tình thế như nước với lửa, hai bên đều không nhường nhịn bức tranh sơn dầu.”
“Lần đầu thiên kim nhà họ Du bình luận bức tranh sơn dầu trị giá một nghìn hai trăm vạn khó coi đến cực điểm.”
“Chuyện bức tranh sơn dầu lại ám chỉ hai tập đoàn lớn, sắp sửa nhất quyết phân cao thấp?
…………………………………….
Ở vô số tia chớp ánh sáng bên dưới, Dư Tư Nhạc suýt chút không mở mắt ra được.
Chuyên gia bán đấu giá không quên trách nhiệm của mình: “Một nghìn hai trăm vạn lần thứ hai………Một nghìn hai trăm vạn lần thứ ba…………..Thành giao.”
“Cốp” Âm thanh búa gõ vang lên, truyền khắp ngõ gốc vang dội trong hội trường.
“Chúc mừng tổng giám đốc Dung, bức tranh sơn dầu này thuộc về ngài, cảm ơn ngài đã quyên tặng món quà lớn cho Cô Nhi Viện.” Khóe môi chuyên gia bán đấu gia công lên, ông ta cười híp mắt.
Dung Diệu Huy tức giận tay run run: “Du tiểu thư! Cô không thích bức tranh này?”
Vậy ông mua làm cái gì? Uổng công bỏ vào hơn một nghìn vạn!
“Đúng, tuyệt không thích.” Dư Tư Nhạc chống lại ánh mắt ông ta, thật sự không hiểu nổi hai người này vì một bức tranh sơn dầu mà phải đấu với nhau đến đầu rơi máu chảy.
Du Lăng Thần khiêu khích nhìn về phía Dung Diệu Huy, khóe mắt hơi hếch lên, giống như xen lẫn một tia khinh miệt và tính kế.
Anh nhìn lại Dư Tư Nhạc, bình thản nói: “Không thích thì thôi, lần sau chúng ta chọn cái khác.”
Còn chọn cái khác? Dung Diệu Huy có cảm giác như rơi vào bẫy.
Du Lăng Thần cố ý đấu giá! Cố ý dụ ông ta mắc câu.
Tiền đối với ông ta không tính là gì, nhưng ông ta không thể nuốt trôi cục tức này.
Buổi đấu giá tiếp tục diễn ra, vật phẩm Dư Tư Nhạc quyên tặng, rất nhanh cũng được đưa lên sàn đấu giá.
Bọn người tổng giám đốc Lưu, tổng giám đốc Tần đều kinh ngạc nhìn mấy lần, sau khi xác nhận mấy vật phẩm kia là của bọn họ tặng lễ nhận tội, sắc mặt hai người đều khó coi. Sau đó suy nghĩ, Du Lăng Thần là loại người nào? Thứ anh không thiếu nhất chính là tiền, bọn họ tặng quà, có thể người ta nhìn chướng mắt, cũng là chuyện lẽ phải.
Buổi đấu giá diễn ra suốt bốn giờ, mới kéo màn xuống.
Tổng công ba nghìn bốn trăm nhân dân tệ, trong đó không thể bỏ qua công lao cống hiến của Dung Diệu Huy khi đấu giá bức tranh sơn dầu.
Suốt cả buổi đấu giá, sắc mặt Dung Diệu Huy đều lạnh lẽo.
Buổi đấu giá vừa kết thúc, ông ta và Dung Húc theo cửa chính rời đi.
Vừa ra khỏi hội trường, Dung Húc nhịn không được tức giận: “Ông nội, ông làm gì phải lấy lòng Du Tư Nhạc? con cũng không phải cưới cô ta, không phải chỉ là một đứa con gái thôi sao? Ngoại trừ gương mặt và bộ dáng bên ngoài nhìn không tệ ra, cô ta còn có chỗ nào xuất sắc?
Lúc trước nếu ông nội không nói muốn cô làm nàng dâu thảo, Dung Húc tuyệt đối sẽ không cúi thấp gập thân theo đuổi Du Tư Nhạc.
Dung Diệu Huy xụ mặt thật lâu: “Mày câm miệng cho tao! Mày biết cái gì? Tao kêu mày làm cái gì, thì mày nghe theo. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày tự mình tặng cho cô ấy 99 đóa hoa hồng! tuổi trẻ đều thích lãng mạn, biết không? Đừng để tao ôm lấy rắc rối. Hoa hồng tao đã đặt trước với cửa hàng bán hoa, mày trực tiếp lái xe đến lấy là được.”
Bóng hai người dần dần đi xa.
Lưu Chí Thành chào hỏi Du Lăng Thần: “Tổng giám đốc Du, lần trước không phải đã nói cùng ăn bữa cơm sao? Bây giờ vừa khéo giữa trưa, cùng đi đi?”
Du Lăng Thần không tìm ra lý do cự tuyệt, cùng với bọn người Lưu Chí Thành, tổng giám đốc Tần đi ra ngoài.
Đương nhiên Dư Tư Nhạc cũng đi theo bên cạnh anh, bọn họ đến một nhà hàng tương đối nổi tiếng.
Ăn một bữa cơm coi như vui vẻ.
Nói chuyện phiếm hơn một giờ, Du Lăng Thần mượn cớ công ty có việc, dẫn theo Dư Tư Nhạc rời khỏi.
Vừa vào trong xe, Dư Tư Nhạc liền mở miệng nói: “thay vì nói là ăn cơm, còn không bằng nói là xã giao.”
Giao tình trên bàn cơm, có bao nhiêu phần đáng tin?
“Giới thương nghiệp chính là như vậy, hoàn hảo chúng ta có xe đi lại, nếu không chuốc cho em say khướt mới thả em ra.” Du Lăng Thần cài dây an toàn, khởi động xe: “Tiểu Nhạc, em muốn về nhà, hay là theo anh đến công ty?”
Suy nghĩ một chút chủ nhật không có việc gì làm, lần trước đến công ty, Dư Tư Nhạc còn chưa kịp nhìn kỹ xem. Dầu gì cũng là sản nghiệp của nhìn mình, biết rõ hơn một chút cũng không sai.
“Em và anh cùng đến công ty đi.”