Cúi đầu nhìn em gái mình, Du Lăng thần nói: “Ai còn dám nói những lời này, Tiểu Nhạc em cứ nói với tôi, em gái của Du Lăng Thần tôi không đến mức để người khác khi dễ.”
Anh nói chuyện vẫn lạnh như băng, nhưng tốt hơn nhiều so với thái độ vừa rồi.
Mở miệng là một tiếng “Tiểu Nhạc”, làm cho Dư Tư Nhạc có chút không thoải mái.
Nhưng mà cô hiểu rõ……………. Du Lăng Thần gọi như vậy, là cố ý nhắc nhở người khác bọn họ là tình cảm anh em. Có ai dám suy nghĩ động đến một sợi lông của cô, chính là làm khó dễ Du Lăng Thần anh.
Phần bao che khuyết điểm này, tỏa ra lo lắng, bao trùm suy nghĩ Dư Tư Nhạc.
Cô lấy giờ giấy trong túi xách ra: “Anh hai, anh xem này, em phát hiện nó trên mặt đất.”
Du Lăng Thần nhận lấy, gật gật đầu: “Chắc là do kim gài văn kiện không chắc, nên không cẩn thận làm rơi trang này.”
Nghĩ đến cô gái này trốn học, đem tờ văn kiện đến đây cho mình, tâm tình Du Lăng Thần ngày càng tốt hơn.
“Tôi phái người đưa em đến trường.”
“Anh hai, anh đi nhanh đi, Tiểu Vương ở bên ngoài chờ em, đợi lát nữa anh ấy sẽ đưa em đi.” Dư Tư Nhạc xoay người rời đi, vừa đi được hai bước, thân hình chợt lung lay sắp ngã.
Sự vật trước mắt thay đổi thành mấy cái bóng, lắc lư qua lại, đầu không kiềm chế được đau đớn.
Du Lăng Thần nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, đưa tay ôm lấy eo cô, bàn tay sờ lên trán, cả người cô nóng rực.
“Phát sốt làm sao cũng không biết?” Du Lăng Thần nhẹ nhàng bế ngang người cô.
Lúc rời giường, Dư Tư Nhạc cảm thấy có chút không thoải mái, nghĩ chỉ là bệnh cảm cúm nhỏ, qua một chút tự nhiên sẽ khỏi bệnh, nên không để trong lòng. Ai biết được vừa qua khỏi hơn một giờ, đầu ngày càng nặng, nhưng cô không nghĩ đến mình phát sốt.
“Tôi đưa em đến bệnh viện.” Du Lăng Thần cất bước ra ngoài.
Dư Tư Nhạc kéo ống tay áo anh: “Mua thuốc cảm mạo uống một chút là hết rồi.”
Đi bệnh viện làm gì, rất phiền phức nha.
Du Lăng Thần không cho rằng như vậy, tiếp tục cất bước đi ra ngoài.
Ngay lúc đến cửa công ty, một cô gái mang giày cao gót chạy đến: “Ông chủ, người của tập đoàn Vươn thị bên kia chờ ngài đã lâu, hỏi ngài khi nào trở về để tiếp tục cuộc họp.”
Lúc Dư Tư Nhạc gọi điện thoại đến, Du Lăng Thần đang cùng tập đoàn khác bàn chuyện. Giữa đường kêu ngừng, chạy đến gặp em gái mình, đã khiến đối phương rất không hài lòng. Nếu chậm trễ thời gian, người khác sẽ cho rằng bọn họ tự cao, kế hoạch bày ra thất bại rồi.
Có thể khiến cho tự Du Lăng Thần thảo luận làm ăn, đây tính ra là hàng ngàn kế hoạch.
Dư Tư Nhạc không muốn vì chuyện của mình, mà khiến Du Lăng Thần mất một khoản tiền.
“Anh hai, anh không cần lo lắng cho em, thân thể em không có việc gì đâu.”
Làm sao Du Lăng Thần có thể bỏ mặc?
Nhưng mà cuộc thảo luận này rất quan trọng, phần lớn tài chính Du thị đều quăng vào làng giải trí, nếu không dựa vào kế hoạch này kiếm một khoản, tài chính Du thị sẽ trở nên khó quay vòng.
“Em đến phòng làm việc chờ tôi, tôi họp xong sẽ trở lại thăm em.” Quay đầu lại nói với thư ký: “thư ký Bành, đến tiệm thuốc mua một ít thuốc cảm về đây.”
Du Lăng Thần ôm người, đi vào thang máy chuyên dụng.
Thang máy đến tầng cao nhất, từ từ dừng lại.
Để Dư Tư Nhạc ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, Du Lăng Thần trước khi đi luôn dặn cô, có gì không thoải mái, lập tức gọi điện thoại cho anh, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc.
Lúc đi, trong tay anh cầm bản hợp đồng mà Dư Tư Nhạc đem đến.
“Quả nhiên là rất quan trọng.”
Cô đảo mắt một vòng nhìn xung quanh phòng.
Phòng làm việc này rất lớn, một cửa sổ sát đất có thể nhìn đến khu đô thị nhộn nhịp bên ngoài, từng chiếc ô tô nhanh chóng vượt qua ngã tư đường.
Trên tường treo một bức tranh vẽ……………
Chỉ tiếc, Dư Tư Nhạc là người chưa có năng lực thưởng thức, bức tranh vẽ này không có tên. Trong bức tranh vẽ toát lên không khí hào hùng, nhìn rất vui mắt, chắc chắn là do một bậc thầy tạo ra.
Bởi vì liên quan đến cảm cúm, Dư Tư Nhạc nghiêng người nằm lên ghế sô pha, không đến một lúc lâu, liền mơ màng ngủ thiếp đi.