Nhưng mà giờ phút này, không đợi bọn họ đi tìm kiếm…
Một tiếng xe SUV lớn lái tới từ phía đầu đường rồi dừng lại cách bọn họ khoảng mười mét. Sau đó người cầm đầu ngồi ở vị trí phó lái đẩy cửa ra từ bên trong, một người đàn ông tóc vàng bước xuống từ trên xe. Phía sau anh ta, lần lượt có mấy Alpha mặc đồ lính đặc chủng xuống theo.
Người cầm đầu kia là một người đàn ông có vóc dáng tương đương với Trác Lệ, bây giờ trên vai hắn ta đang đeo một cây súng bắn, nhìn qua thì cao khoảng trên một mét chín, hắn ta vừa xuống xe đã nhìn thẳng về phía Ngôn Thù, lúc nhướng lông mày lên trên mặt sẽ mang theo nét hơi gian ác.
Thấy vậy, Trác Lệ giơ tay lên tỏ ý đội viên mình ngừng bắn.
“Đội trưởng Trác, đã lâu không gặp.”
Người đàn ông huýt sáo một tiếng rồi mới rời ánh mắt khỏi người Ngôn Thù, hắn ta cũng không lập tức biểu lộ ý đồ của mình mà nói với Trác Lệ: “Ít nhất là năm năm rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?”
Ngôn Thù bị Trác Lệ che một nửa ở phía sau, thấy vậy, cậu nhỏ giọng hỏi: “Trác Lệ, con chim lông vàng này là ai vậy, anh quen biết hắn ta à?”
Mặc dù sắc mặt của Trác Lệ không hề thay đổi nhưng ánh mắt của anh vẫn đặt trên người người kia, giống như là đang đề phòng đối phương đột nhiên tấn công, đầu ngón tay anh cũng lóe lên màu xanh nhàn nhạt.
Nghe thấy câu hỏi này của Ngôn Thù, Trác Lệ lời ít ý nhiều trả lời: “Trước đây từng gặp nhau mấy lần trong doanh trại huấn luyện lính đặc chủng quốc tế, là người nước Omira, hiện tại làm gì thì không rõ.”
“Đội trưởng Trác, ngại quá, không để ý đây là xe của anh.”
Tên chim lông vàng trong miệng Ngôn Thù thong thả đi về phía trước mấy bước, hắn ta đổi tay cầm súng bắn tỉa, không hề thành tâm mà nói bậy: “Vừa nãy tôi đang lau báng súng, không cẩn thận bóp cò, xin lỗi nhé.”
Tăng Nghệ Kỳ thốt ra một câu nói tục rồi xắn tay áo muốn xông lên.
“Tăng Nghệ Kỳ.” Trác Lệ nhìn anh ta nói: “Quay lại.”
Tăng Nghệ Kỳ dừng bước, một lúc sau, anh ta sầm mặt nắm chặt nắm đấm rồi lùi lại mấy bước.
“Bath.”
Trác Lệ tiến lên ngăn ở trước mặt đồng động của mình rồi lạnh lùng nói với người kia: “Cậu đột nhiên đến thăm lãnh thổ nước chúng tôi là có việc gì cần làm sao?”
“Đội trưởng Trác, anh đừng hiểu lầm, tôi không hề có ác ý, tôi vẫn vô cùng yêu nước Hoa.” Bath giơ tay lên cười một tiếng nói: “Hôm nay tôi tới là để đón một người, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Dứt lời, ánh mắt anh ta lướt qua Trác Lệ rồi lên trên người Ngôn Thù, chỉ tay vào cậu nói: “Người này, hôm nay tôi phải dẫn đi.” Hắn ta cười nói: “Chỉ cần anh giao người này cho tôi tôi sẽ lập tức rút lui, thế nào?”
“Tôi thấy chắc là đầu anh bị chim gõ kiến mổ rồi à, không biết tốt xấu.” Bạch Minh Cách hạ cửa kính xe xuống rồi thò đầu ra ngoài mắng: “Vốn tôi thấy bề ngoài anh đã mặt người dạ thú rồi, thế mà lại là một tên ngốc nữa, tôi biết Omega của nước chúng tôi đẹp, anh nảy sinh lòng ngưỡng mộ cũng là bình thường thôi, đấy là quyền tự do của anh tôi không quản được, nhưng anh trắng trợn đòi người thì do anh có bệnh đấy. Sao đây, chẳng lẽ bây giờ nước các anh đổi sang nghề làm cướp rồi à?”
Mấy lời này của Bạch Minh Cách thật sự là gân cổ mà gào, giống như là hành vi chửi đổng, không để lại chút mặt mũi nào cho đối phương.
Cậu ta vừa dứt lời, Ngôn Thù lại còn khăng khăng phối hợp với cậu ta mà ra vẻ thẹn thùng cúi đầu, sau đó còn nấp phía sau lưng Trác Lệ, mang theo dáng vẻ rất sợ bị cướp đi rồi giả vờ không tự tin xua tay: “Thật ra cũng không đẹp lắm đâu.”
Nghe thấy hai người này kẻ xướng người họa, mắt thường có thể nhìn thấy sắc mặt Bath sầm xuống, hắn ta u ám nhìn về phía Bạch Minh Cách, giơ súng bắn tỉa lên.
Bạch Minh Cách không nói hai lời trực tiếp rụt đầu vào trong xe rồi ngồi xuống. Nghĩ một lát, dường như cảm thấy mấy người Trác Lệ đều đang ở đây nên không có gì phải sợ, cậu ta lại thò đầu ra nói: “Sao hả, bị tôi nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận rồi à?”
Lúc Bạch Minh Cách nói những lời này mấy người Trác Lệ cũng không ngăn cản, dường như bọn họ cũng ngầm cho phép hành động này của cậu ta.
“Đội trưởng Trác, đây chính là cách anh quản lý cấp dưới à?” Bath nhìn về phía Trác Lệ với ánh mắt u ám.
Trác Lệ chỉ đáp lại: “Cậu ấy không phải cấp dưới của tôi.” Ý ngay trên lời, chính là cậu ta muốn làm gì thì làm, anh không xen vào.
“Ha ha!” Bạch Minh Cách lại mắng thêm: “Sao hả, không nói lại thì đi tố cáo à?”
Bath trực tiếp nhằm thẳng họng súng vào Bạch Minh Cách: “Là cậu tự tìm cái chết.”
Sau đó hắn ta vừa hành động, Lâm Quang và Hồ Nhã cũng đồng thời giơ súng lên, họng súng hướng về phía Bath.
Bath nhướng mi nói: “Đội trưởng Trác, anh làm thế này là muốn ra tay à?”
Trác Lệ không trả lời vấn đề này, một tay anh đặt ở sau lưng, rõ ràng anh không làm gì cả nhưng toàn thân vẫn lộ ra khí thế mạnh mẽ, anh nhìn Bath nói: “Người này anh không mang đi được.”
“Thế à?” Bath cười lạnh một tiếng nói: “Anh thay cậu ta làm chủ như vậy mà không hỏi cậu ấy xem bản thân có đồng ý hay không à?”
Ngôn Thù không chút nghĩ ngợi đáp: “Nằm mơ đi.”
Nghe lời này, Bath nhìn thẳng vào ánh mắt Ngôn Thù nói: “Thần nông, cậu phải biết là cậu về với tôi thì giá trị của cậu mới có thể phát huy tới mức lớn nhất được. Chắc là cậu không muốn để ba mình thất vọng đâu nhỉ, đúng không?”
Những lời này giống như là sấm giữa trời quang, mấy phần cười đùa trên mặt Ngôn Thù lập tức tiêu tán, cậu vô thức bước lên trước một bước, nhưng lúc này Trác Lệ lại bắt được cổ tay của cậu.
“Cậu và Bạch Minh Cách ngồi trong xe, lát nữa dù xảy ra chuyện gì cũng đừng ra ngoài.” Trác Lệ không hỏi thêm gì mà trực tiếp đẩy Ngôn Thù vào buồng lái, sau đó anh nhìn Ngôn Thù qua cửa kính xe rồi dặn dò lại một lần nữa: “Đừng ra ngoài.”
Đương nhiên Ngôn Thù không chịu, cậu kéo tay nắm cửa xuống một chút, chẳng qua cậu vừa đẩy cửa ra một khe hở đã lập tức bị Trác Lệ dùng lực mạnh đóng lại từ bên ngoài.
“Ngôn Thù!” Vẻ mặt Trác Lệ nghiêm túc.
Trong lòng Ngôn Thù loạn cào cào, cậu mấp máy môi muốn nói gì đó.
Trác Lệ nhìn thẳng vào mắt Ngôn Thù, một chốc sau anh lại mở miệng…
Trác Lệ: “Cậu nghe lời.”
Giọng nói anh không còn lạnh lùng cứng rắn như lúc trước nữa mà dường như còn mang theo chút dỗ dành hơi mất tự nhiên.