Mạc Kiên cúi ngưới bế con trên tay mà nhíu mày nhìn cô
-Cô?
-Bảo Bảo. . .
Nhóc con chớp mắt nhìn người phụ nữ trước mặt. 3 tuổi nhóc mất đi mẹ mình, có lẽ là độ tuổi còn có nhỏ để biết được mẹ mình là ai, bé chỉ giương lên đôi mắt to tròn mà chớp chớp
-Cô là ai? Sao lại gọi con?
-Bảo Bảo, là. . .
-JenLis!!
Giọng anh đanh lại vang lên giữa không gian
-Cô đừng đi quá giới hạn chịu đựng của tôi!!
-Bảo Bảo. . .mẹ. . .
Anh thẳng thần bế Bảo Bào ra về. Nhiên Nhiên chỉ biết nhìn theo đó mà khóc nấc lên. Cô thật sự rất muốn ôm con vào lòng, chẳng ai hiểu được nỗi lòng của một người mẹ thấy con mình ngay trước mắt mà chẳng thể ôm lấy con.
Vài ngày sau, Nhiên Nhiên cùng anh tới khu sản xuất. Cô giữ thái độ hòa nhã với anh dù trong lòng một chút vui sướng cũng chẳng có. Hợp đồng lần này cô thu lại không biết bao nhiêu là tiền nhưng sao trong cô vẫn luôn khó chịu đến lạ. Nhiên Nhiên bỗng nhìn về phía anh vô thức lên tiếng
-Mạc Kiên, có phải anh đã quên em?
Anh nhíu mày quay lại nhìn cô
-Cô lại làm sao?
-Chúng ta dừng lại hợp đồng đi!!
-Cô nói gì?
-Tôi không muốn bán mẫu thiết kế của tôi cho anh!! Tiền bồi thường hợp đồng tôi sẽ chuyển khoản cho anh!!
*Xoẹt*
Tiếng xé rách vang lên giữa không gian ồn ào. Tay cô cầm mãnh vải lớn cười chế nhiễu
-Tiểu Nhiên Nhiên tôi tại sao phải làm những điều mà tôi không muốn? Anh phủ nhận tôi? Nực cười. . .
Cô quay người bước đi. Mạc Kiên chẳng hiểu sao tâm tình lại day dứt đến lạ. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia anh bỗng chốc cảm nhận được rằng tim mình đang bị thắt lại, từng nhịp thở trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Mạc Kiên trở về tập đoàn. Anh suy nghĩ đắn đo một chút liền cho gọi thư ký
-Tìm địa chỉ nhà cô JenLis cho tôi!!
-Vâng thưa chủ tịch!!
Ngã người ra sau, anh đăm đăm nhìn về phía trần nhà
-Tiểu Nhiên Nhiên?
Cái tên này đối với anh có chút gì đó rất quen chỉ là anh chẳng thể nhớ nổi.
Tối hôm ấy, anh tới nhà cô nhưng cửa nhà lại khóa. Đứng đợi một lúc liền bỏ đi, cảm giác bụng hơi trống nên đành ghé vào một nhà hàng ăn tối.
Xong xuôi tiến ra ngoài thanh toán tình cờ lại gặp cô. Nhiên Nhiên thấy anh liền lạnh nhạt quay đi. Bất chợt giày cao gót bị vướng vào tấm rèm cửa sổ khiến cô trượt ngã ra sau nhưng khi cô nhắm mắt mường tưởng đến sự tiếp đất liền cảm nhận được phía sau có bàn tay đỡ kịp.
Mắt chạm mắt, mặt đối mặt khiến cả hai có chú thất thần. Mạc Kiên lấy lại bình tĩnh đỡ cô dậy
-Cô không sao chứ?
-Không cần anh lo!!
-Tôi muốn bộ váy cưới đó!!
-Tại sao?
-Nó rất hợp với Min Ri!!
Cô cười khẩy, ánh mắt đau thương nhìn anh
-Min Ri? Ra vậy. . .tôi không làm!!
-Tại sao?
-TRẦN MẠC KIÊN!!!
Cô hét lớn tên anh trực tiếp thu hút chú ý của đám đông
-Anh là tên khốn!! Ai hả? Ai đã nói rằng sẽ luôn bên cạnh tôi!! Sẽ luôn bảo vệ tôi!! Cho dù tôi biến mất cũng sẽ tìm kiếm tôi bằng mọi giá!! Ai nói với tôi rằng không thể sống nếu thiếu tôi!! Anh hứa làm gì? 5 năm qua tôi sống như một kẻ ngu ngốc!! Tôi chẳng biết mình là ai? Sống thế nào!! Khi nhớ lại quá khứ tôi tưởng chừng sẽ gặp anh, sẽ cùng anh đi đến trọn đời!! Vậy mà anh thì sao? Anh chẳng giữ lời!! Anh còn không cho tôi gặp con? Anh đợi đó!! Bảo Bảo sẽ về với tôi!!
Cô không để anh kịp phản bác đã bỏ chạy ra ngoài. Mạc Kiên nhìn bóng dáng cô, những lời nói ban nãy vọng lại trong tâm thức
-Rốt cuộc. . .em là ai?