-Cảm ơn bác sĩ!!
Nhiên Nhiên và Mạc Kiên cảm ơn rối rít vị bác sĩ già thì Hạ Trung lại lẳng lặng xoay người ra khỏi bệnh viện. Chẳng ai biết rằng trên môi cậu ấy lại nở một nụ cười mãn nguyện, đến lúc cậu ấy phải đối mặt với sinh tử rồi
“Mạc Nghi, còn cơ hội hãy chờ anh trở về!!”
Nhiên Nhiên nhìn bóng lưng cô độc kia liền nhíu mày. Cùng anh ngồi chờ đợi Mạc Nghi được chuyển lên phòng chăm sóc đặc biệt cả hai mới lên đó thăm cô.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Mạc Kiên nhìn số điện thoại từ Trần Gia liền hít sâu bước ra ngoài ban công phòng bệnh
-Con nghe thưa ba mẹ!!
“Hôm qua, em con có đi làm hay không? Sao lại không về nhà?”
-À, là con điều em ấy qua Mỹ ký kết hợp đồng. Chắc do vội nên em ấy chưa báo với ba mẹ!!
“Vậy sao, thật là. . .mẹ mà liên lạc được sẽ băm sống nó cho con coi!! Vậy con làm việc đi!!”
-Vâng mẹ!!
Trở vào trong, anh nhìn Mạc Nghi còn hôn mê trên giường mà lòng quặn lại. Nhiên Nhiên thấy anh không khỏe liền bước lại vỗ vai anh
-Lên kia với em một chút!!
-Lên đâu cơ?
-Thăm lại bệnh tình của anh, em muốn anh uống thêm thuốc để dứt điểm bệnh!!
-Anh thấy mình bây giờ rất khỏe!!
-Kiên, anh lại không ngoan rồi!! Con nó sẽ cười anh đấy!!
Mạc Kiên bật cười gật đầu theo cô lên phòng bác sĩ Nha. Bước vào trong, Nhiên Nhiên kêu anh lên giường nằm cho bác sĩ thăm khám. Một lúc sau nhận được nụ cười của bác sĩ khiến cô đỡ lo đi vài phần
-Tình trạng não và thần kinh của Trần Tổng đã ổn nhiều rồi. Tẩm bổ thêm sẽ rất tốt và nhanh chóng dứt bệnh!!
-Bác sĩ, có thể kê thêm thuốc cho ảnh hay không?
-Tôi không có thuốc đó?
-Không có thuốc đó?
-Phải, đó là thuốc của Hạ Tổng đưa tôi. Anh ấy bảo đưa cho hai người, không phải sao? Tôi nghĩ anh ấy đã lấy thuốc đâu đó nhưng bận không thể đưa?? Tôi cũng đã kiểm tra kỹ thành phần của thuốc, thật sự bệnh viện cũng rất bất ngờ!!
Ánh mắt anh và cô chạm nhau. Cả hai không hẹn nhưng lại nhíu mày chặt lại như nhau. Tạm biệt bác sĩ cả hai bước ra ngoài cho gọi tụi đàn em ở Hắc Đạo chuẩn bị tối nay anh sẽ tới.
Anh thuê 3 y tá túc trực bên cạnh Mạc Nghi mới đủ yên tâm cùng cô về lại Hắc Đạo. Bước vào một căn phòng tối, ánh mắt anh kiên định nhìn hai người thoi thóp dưới sàn nhà đang bị những gòng xích chói chặt lại.
Không ai khác là Hạo Thiện và Hạ Viên. Bước tới 4 cái xác do chính tay Hạ Trung nổ còi khiến anh cau mày. Hạ Trung là người rất yêu thương những anh em ở đây. Đối với cậu họ như một gia đình, hôm qua khi những tiếng súng chói tai kia phát ra từ tay Hạ Trung quả thật lấy đi của anh không ít bất ngờ.
Đưa tay vạch vai áo của những tên đó ra. Cả anh và cô không khỏi ngạc nhiên khi trên vai chúng ta hình xăm của bang BT, anh cười khẩy
-Hóa ra là tạo phản?
-Mạc Kiên, nếu vậy Hạ Trung. . .
-Đợi Mạc Nghi khỏe lại đã!!
Lướt ngang qua hai con người đang cố thều thào gọi tên anh và cô. Nhưng cả hai lại vô cảm đến đáng sợ mà bước qua.