“Sao ngươi có thể thuộc hết được?” Lễ Khanh sợ ngây người, “Có phải ngươi lén về nhà ra sức học hay không?”
“Hả? Ra sức gì cơ? Không phải các ngươi cũng sẽ vậy sao?”Bọn họ nhập học đường trước Kỳ Ngọc, hắn cho là bọn họ đã sớm học hết rồi.
Lễ Khanh lắc đầu nói: “Phần lớn bọn họ đều không biết, ta dùng nửa tháng mới học thuộc hoàn chỉnh cả bài đấy.”
“Vậy ư?” Kỳ Ngọc gãi gãi ót, “Cái trò này không phải nhìn một lần là thuộc được ngay sao?”
Thẩm Ngọc luôn bảo hắn không được kiêu ngạo, hắn như nào người khác cũng như vậy, cho nên Kỳ Ngọc cảm thấy theo lẽ tự nhiên, mọi người đều giống mình, chỉ cần nhìn một lần liền nhớ.
“Ngươi…”
Lễ Khanh không nói được gì, giận đến đầu bốc khói chỉ vào hắn.
Người khác liều sống liều chết, đọc sách đến bạc cả đầu, cũng không nhớ được bao nhiêu, dựa vào cái gì hắn xem một lần đã biết?
Ông trời thật không công bằng!
Điều gì tốt đều cho hắn hết.
Lễ Khanh đang thất thần, bị hôn chụt một cái bừng tỉnh, cậu theo bản năng che mặt lại, chỉ thấy Kỳ Ngọc đang cười gian giống như thực hiện được gian kế.
Xúc cảm lành lạnh mềm mại, khiến gò má Lễ Khanh nháy mắt đỏ ửng lên.
Kỳ Ngọc liếm liếm môi, giống như hắn vẫn chưa nếm ra được cái vị gì, sao phụ hoàng lại hôn không biết chán nhỉ? Cẩn thận đánh giá lại, hình như có chút vị ngọt.
Dù sao cũng rất thoải mái.
Chỉ là vành mắt Lễ Khanh đỏ bừng, bộ dạng giống như sẽ khóc bất cứ lúc nào.
“Ngươi vẫn chưa trả lời ta đâu.” Kỳ Ngọc truy hỏi, “Buổi chiều chúng ta ra ngoài chơi chứ?”
“Ta không đi!”
Lễ Khanh rất thất vọng, ngay cả một kẻ học hành kém cỏi cũng có thể thuộc hết quyển sách, cậu nổi giận đùng đùng trở lại phòng học, vùi đầu đọc sách.
Kỳ Ngọc lật đật chạy theo, nói: “Đi cùng ta đi, dù sao buổi chiều lão phu tử cũng sẽ không tới.”
“Tại sao?”
“À.” Kỳ Ngọc thuận miệng nói, “Lão phu tử sẽ sinh bệnh.”
“Ta không tin.”
Lễ Khanh nghiêng đầu sang chỗ khác, cậu sẽ không bị hắn lừa đâu.”Thật mà, lão bị phong hàn, không lên lớp được.”
“Làm sao ngươi biết?”
Kỳ Ngọc không có lý lẽ chính đáng, nhưng rất tự tin: “Ta biết vậy thôi.”
Kỳ Ngọc nói hết lời, Lễ Khanh vẫn không chịu như cũ, hắn suy nghĩ một chút, lạch bạch chạy ra ngoài.
Hắn nhảy lên xe ngựa, sai cung nhân thúc ngựa hồi cung, chạy tới Thái y viện.
“Thập Tứ thúc! Thập Tứ thúc!”
Biển Thập Tứ ló đầu ra, nhìn tiểu ma vương một cái, lập tức thu dọn đồ trong tay trước, tránh để cho một viên thuốc cũng không còn sót lại.
“Ngươi tới làm gì?”
“Ồ? Thập Tứ thúc, con nhớ người như vậy, đặc biệt đến thăm người, người lại không hoan nghênh con?” Mắt nhỏ của Kỳ Ngọc liếc nhìn bốn phía.
“Ngươi bớt bớt đi, có rắm thì mau thả.”
Tên nhóc này, ngay cả rắm cũng không thể tin được, Biển Thập Tứ đâu chỉ mới trải qua một lần.
“Con đến tìm ít đồ.”
Kỳ Ngọc đi dạo giống như đang ở nhà mình, dạo qua dạo lại, lục lọi tủ thuốc của Biển Thập Tứ.
Biển Thập Tứ rất sợ hắn làm loạn dược liệu của mình, đập nhẹ vào móng vuốt của hắn.
“Ngươi tìm cái gì? Cẩn thận ăn lung tung thối rữa cái mông ra đấy!” Biển Thập Tứ mắng hắn.
Kỳ Ngọc ôm bụng nói: “Từ hôm trước con đã bắt đầu không đi nhà xí được, kéo không ra.”
Biển Thập Tứ bịt mũi nói: “Cái tên con cháu hoàng thất nhà ngươi có thể đừng thô lỗ như vậy được không?”
“Mau cho con ít thuốc đi, Thập Tứ thúc, con cũng sắp nhịn hỏng rồi.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ khó chịu của Kỳ Ngọc, Biển Thập Tứ nhéo hắn một cái.
“Tiểu tử ngươi cũng có lúc đến cầu xin ta, hừ hừ.”
Hắn tìm trong ngăn lấy ra một bình dược, đưa cho Kỳ Ngọc.
Kỳ Ngọc mở ra nhìn, thì không có mùi gì, chỉ là bên trong giống như có nước trong suốt lại giống như có lớp dầu sánh sánh, nhìn đã thấy buồn nôn.
“Cái này có thể ăn sao?” Kỳ Ngọc vô cùng hoài nghi.
Biển Thập Tứ vỗ đầu hắn: “Dù sao ngươi ăn vào cũng không chết, chỉ cần nửa thìa là ngươi có thể trôi chảy thải ra, văn văn nhã nhã.”
“À, đa tạ Thập Tứ thúc.”
Kỳ Ngọc ra sức nở một nụ cười vô hại, lật đà lật đật chạy đi.
Biển Thập Tứ nhìn hắn rời đi, lộ ra nụ cười tà.
“Nửa thìa thôi cũng đủ khiến ngươi đi ngoài cả đêm, tên nhóc con, ai bảo ngươi không có việc gì cũng dày vò ta, cho ngươi biết thế nào là gừng càng già càng cay.”
“Hôm nay lão phu tử không lên lớp được, các ngươi giải tán hết đi!”
“Tại sao vậy?”
“Phu tử bị phong hàn, đi ngoài không thôi, thiếu chút nữa ngất luôn, đã đi mời thái y trong cung rồi.”
“Vậy thì thật là quá thảm rồi.”