“Vậy bây giờ ngươi còn dám nhắc đến? !” Thẩm Ngọc tức giận trừng hắn.
Quân Huyền Kiêu cười ha ha một tiếng, ôm lấy Thẩm Ngọc nói: “Bây giờ không phải đã biết ngươi yêu ta rồi sao.”
Thấy dáng vẻ ỉ ôi van nài của hắn, Thẩm Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ có thể coi như không có gì, có một số việc sớm muộn gì cũng được vỗ về an ủi, cần gì phải một hai lần đem ra làm tổn thương lẫn nhau?
“Yêu cái quỷ, ngươi nhìn lại dáng vẻ bây giờ của người đi.”
Thẩm Ngọc giả vờ không dám nhìn thẳng, phát ra âm thanh “Chậc chậc”.
“Thật sự xấu lắm sao?”.
Quân Huyền Kiêu sờ sờ cằm bị cạo mất một nửa râu của mình, hắn từng không để ý đến hình tượng của bản thân, ngay cả gương cũng ít khi soi, bị Thẩm Ngọc chê tới chê lui, hắn quả thực có chút thiếu tự tin, thò đầu ngắm mình trong hồ nước, tóc tai bù xù râu rối loạn, đúng là giống y như sư tử xù lông.
“Không chỉ xấu mà còn rất già.” Thẩm Ngọc lại bồi thêm một câu.
“Vậy ngươi mau cạo hết cho ta!”
Cuối cùng Quân Huyền Kiêu cũng biết lo lắng, dù sao tuổi của hắn cũng lớn hơn Thẩm Ngọc rất nhiều, tuy tuổi này tinh lực vẫn dồi dào, nhưng Thẩm Ngọc đã chê hắn già rồi, không thể tiếp tục như vậy được nữa…
Thẩm Ngọc đắc ý cười, làm ướt râu của hắn, có nước ẩm dễ cạo hơn rất nhiều, thế nhưng đến cuối cùng, cằm Quân Huyền Kiêu vẫn đỏ hết cả lên.
Thẩm Ngọc bị gương mặt anh tuấn hấp dẫn của hắn khôi phục tinh thần, ngoại trừ mọc nhiều râu ra, kỳ thực hắn không già chút nào, cũng không xấu, nếu như có lòng ăn mặc, đẹp hơn nhiều so với mấy công tử giàu có trong kinh thành, chỉ tiếc hắn tính tình thô lỗ, không thể mặc cẩm y ngọc quan, tận lực ăn diện.
“Phốc Ha ha ha…..”
Thẩm Ngọc nhìn gương mặt đỏ hồng của hắn, vẫn là không nhịn được cười thành tiếng.
“Ngươi cười cái gì?” Quân Huyền Kiêu phiền muộn.
“Mặt của ngươi…” Thẩm Ngọc nhấp miệng nín cười, “Thật giống môиɠ khỉ! Ha ha…..”
Mặt Quân Huyền Kiêu tối sầm lại, tóm lấy Thẩm Ngọc, vừa giội nước vừa gãi eo của y, không chỉ làm toàn thân Thẩm Ngọc ướt đẫm, đôi mắt cũng cười ướt nhẹp, thở dốc không ngừng xin tha.
“Đừng.. Ta không được! Ha ha…. đừng….”
Thẩm Ngọc cười yêu kiều, lại khiến cho Quân Huyền Kiêu mơ tưởng viển vông, đưa tay về phía gương mặt ửng đỏ của Thẩm Ngọc, vuốt nhẹ một cái, sau đó chạm tay vào đôi môi kiều diễm ướt át của y, xúc cảm mềm mại trơn bóng, khiến Quân Huyền Kiêu kϊƈɦ động muốn hôn xuống.
“Ngươi tránh ra.”.
Thẩm Ngọc hất tay hắn ra, có hơi mất sức thở hổn hển, lau sạch nước nơi khóe mắt.
Quân Huyền Kiêu làm như không nghe thấy, tiếp tục vuốt ve môi của y, Thẩm Ngọc nhe răng muốn cắn hắn, Quân Huyền Kiêu cũng không tránh, mặc kệ y cắn ngón tay của mình.
Thẩm Ngọc không nỡ dùng sức, dùng sức hắn cũng không sợ đau, hay là buông miệng ra, mới vừa mở hàm răng, đôi môi liền bị phủ lên, đầu lưỡi Quân Huyền Kiêu mạnh mẽ xâm nhập, công phá lãnh địa thuộc về hắn, điên cuồng khuấy đảo đầu lưỡi Thẩm Ngọc.
Bởi vì hai người rất lâu rồi không thân mật, Quân Huyền Kiêu nghẹn đến sắp nổi điên, Thẩm Ngọc còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị nâng sau gáy hôn sâu, đầu lưỡi bị ra sức hút lấy, lý trí cũng theo đó mà đi….