*chỉ nghe người mới cười, không nghe thấy người cũ khóc: trích trong bài thơ “Giai nhân” của Đỗ Phủ.
Hồng Liên dựa ở trêи tháp mỹ nhân, ngâm nga điệu hát dân gian, bình thường Thẩm Ngọc đều cảm thấy khúc ngâm của hắn vô cùng yêu diễm lẳng lơ, lúc này lại thấu hiểu sâu sắc tình cảm của y.
Đúng vậy a, người mới thay người cũ, mới nửa năm y đã thành người cũ.
Thẩm Ngọc đang nghe Hồng Liên xướng khúc đến say mê, Biển Thập Tứ xách theo hòm thuốc đi tới, liếc mắt nhìn Hồng Liên một cái, ngồi cũng không ngồi, trực tiếp đi đến trước mặt Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc cười ra dấu tay hỏi: “Biển Thái y đã tìm được phương pháp tốt?”
Biển Thập Tứ đưa cho Thẩm Ngọc mấy bao dược liệu, chu miệng tức giận.
“Ta tìm được mấy phương thuốc cổ, không biết có hữu hiệu hay không, tạm thời thử xem đi….”
Hồng Liên nghiêng mắt lườm Biển Thập Tứ: “Yo~ không phải là Thái y có bàn tay thần diệu sao, dược thử loạn sẽ không chết người chứ?”
Biển Thập Tứ chán ghét hừ lạnh.
“Khổng tước đực từ đâu đến đây? Làm chói mắt bản thần y.” Biển Thập Tứ giả vờ giải vịt dụi mắt, không nhìn đến Hồng Liên.
Nụ cười trêи mặt Hồng Liên cứng đờ, cưỡi giễu cợt: “Dù sao so với gà rừng khổng tước đực vẫn khỏe hơn.”
Biển Thập Tứ xem thường nhất loại tiểu quan kiếm sống bằng cách bán thân như Hồng Liên, bị Hồng Liên mỉa mai, lập tức biểu lộ vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.
“Bản thần y nói sai rồi, ngươi đâu xứng với khổng tước, cắm mấy sợi tóc giả khác gì trái tú cầu? Lúc này mới tháng năm nên cầm một cây quạt quạt xua đi xui xẻo, yêu diễm ti tiện toàn thân…”
Hồng Liên cầm trêи tay một cái quạt đẹp đẽ không dám quạt loạn, nhét vội xuống dưới môиɠ.
“Ngài là dương xuân bạch tuyết, ta là hạ lý ba nhân*, bất quá cho dù là mèo đen hay mèo trắng, có thể trộm được thịt thì sẽ là mèo giỏi, tốt xấu gì cũng có nam nhân muốn ta, không giống những người khác, giống như quả phụ sống thủ tiết mấy năm, còn chưa được khai mở nha? Haizz…”
*dương xuân bạch tuyết: ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc, sau để chỉ những tác phẩm nghệ thuật xuất sắc
*hạ lý ba nhân: tiết mục dân gian (vốn chỉ ca khúc dân gian nước Sở thời Chiến Quốc, sau dùng để chỉ chung văn học nghệ thuật dân gian phổ cập)
Biển Thập Tứ tức giận đến dựng lông, bị đâm thẳng vào ổ tim, khúc mắc lớn nhất trong lòng hắn chính là vì người kia đến bây giờ mới biểu đạt tâm ý với hắn, nên trong cơn tức giận hắn đã chạy tới Bắc đô.
“Bản thần y không giống ngươi, dựa vào việc bán môиɠ cho nam nhân nuôi dưỡng!”
Hồng Liên đứng lên, lý luận ngược lại: “Đó cũng là bản lĩnh của ta, có gan ngươi cũng đi bán đi? Ngài cũng hai tư hai lăm tuổi rồi phải không? Da môиɠ bị nhăn nheo rồi nên không thể bán được chứ gì…”
Biển Thập Tứ ôm ngực kiêu ngạo nói: “Nghe nói Tống đại thống lĩnh vẫn chưa nói muốn nuôi ngươi? Ngược lại là ngươi tự mình bám lấy đúng chứ? Nhưng cũng đừng để đến lúc mất cả chì lẫn chài*!”
*bản gốc là bồi liễu phu nhân hựu chiết binh: Vừa mất phu nhân lại thiệt quân. Dựa theo tích: Chu Du hiến kế cho Tôn Quyền gả em gái cho Lưu Bị, nhằm lừa Lưu Bị đến bắt giữ đòi lại Kinh Châu. Nào ngờ Lưu Bị lấy được vợ, thoát khỏi Đông Ngô, Chu Du đem quân đuổi theo đánh, mắc mưu của Gia Cát Lượng, hao binh tổn tướng vô ích. Sau này mọi người dùng câu này để ví như muốn chiếm lợi người khác nhưng kết quả ngay cả vốn liếng của mình cũng tiêu mất.
Hồng Liên thoáng nghẹn, chống nạnh hô: “Ta và Tống đại gia là chuyện sớm muộn! Ngươi vẫn là nên bận tâm một chút đến vị thanh mai trúc mã kia của ngươi, có phải bị người khác bắt cóc rồi hay không?”
Chứng kiến Biển Thập Tứ và Hồng Liên ngươi một câu, ta một câu, tranh cãi ầm ĩ đến mức đỏ mặt tía tai, Thẩm Ngọc buồn cười lại đau đầu, hai người này mấy lần gặp mặt, nhìn thấy sơ hở nhất định sẽ đâm vào, cũng không biết căn nguyên nào không đúng ghép bọn họ lại, Biển Thập Tứ xuất thân dòng dõi ngự y, tự cho là thanh cao, Hồng Liên lăn lộn từ trong phố phường lưu manh tới, toàn thân đều là tục khí, quả thực bát tự không hợp.
Có hai người bọn họ ở đây, thiên điện này của Thẩm Ngọc mới lộ ra chút nhân khí, y vừa nghe bọn họ chửi mắng một trận, vừa đi về phía rương y phục, đại hỉ của Trấn Bắc Vương, y nên gửi tặng một ít lễ mới đúng.