Tiêu Hề Diệp chần chừ một lúc, vẫn là duỗi tay vào, bởi vì cùng Thẩm Ngọc tiếp xúc, dường như cũng không khó mà tiếp nhận lắm, dù gì đây cũng là một mạng người, hắn làm như vậy cũng không phải vì ý nghĩ xấu xa hạ lưu gì.
Tiêu Hề Diệp lặp đi lặp lại giúp Thẩm Ngọc vuốt ve làn da, cuối cùng cũng thấy hiệu quả hơn, nhiệt độ cơ thể y ấm lên nhiều, gương mặt không một chút huyết sắc trước đó nay đã có một tia hồng nhuận, hô hấp cũng không còn mỏng manh như nãy nữa.
Làn da Thẩm Ngọc ấm lên, khiến Tiêu Hề Diệp sinh ra cảm giác kỳ diệu, da Thẩm Ngọc mịn màng nhẵn bóng, tuy rằng thân hình có hơi gầy yếu một chút, nhưng Tiêu Hề Diệp cũng không cảm thấy chán ghét.
Tiêu Hề Diệp rút tay lại, hắn nghi ngờ với chính phản ứng của mình, hắn dường như đối với thân thể Thẩm Ngọc, có một loại cảm giác muốn thăm dò hứng thú không thôi.
Để gạt bỏ đi những ý niệm hỗ loạn này khó vô cùng, dù gì trong hang đá này đến cả một con chuột cũng không có, trừ nhìn Thẩm Ngọc ra, Tiêu Hề Diệp hắn cũng không biết nhìn đi đâu nữa.
Tiêu Hề Diệp cố gắng suy nghĩ đến chuyện triều chính, cuối cùng vẫn là không nhịn được nữa cúi đầu xuống ngắm nhìn gương mặt Thẩm Ngọc.
Sắc mặt Thẩm Ngọc vẫn chưa được tốt lên lắm, nhưng cũng không còn nhợt nhạt như trước nữa, hô hấp cũng khôi phục lại bình thường.
Nhìn gương mặt Thẩm Ngọc gần trong gang tấc thế này Tiêu Hề Diệp mới kinh ngạc phát hiện ra, gương mặt y lại có thể không có một chút tì vết nào, người bình thường khi tuổi lớn dần sẽ có nếp nhăn, có người lại có nốt ruồi đen, dù có là mỹ nhân xinh đẹp như đóa hoa trong hậu cung của hắn cũng tìm ra được chút tì vết, riêng Thẩm Ngọc thì không.
Ánh lửa gần đó chiếu sáng lên gương mặt Thẩm Ngọc, khiến gương mặt y càng thêm nổi bật không tì vết hơn nữa.
“Ưm…”
Chân mày Thẩm Ngọc khẽ nhíu lại, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, Tiêu Hề Diệp cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm, ở hoàn cảnh này, Thẩm Ngọc lại phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ rất là quấy nhiễu lòng người.
Thẩm Ngọc mí mắt khẽ động, nhưng vẫn nhắm chặt, y không có tỉnh, chắc là do khó chịu, cho nên mới phát ra một chút âm thanh.
Tiêu Hề Diệp lúc này mới phát hiện ra, nhiệt độ cơ thể Thẩm Ngọc đã cao hơn mức bình thường, hai gò má nóng lên, rõ ràng là bị nhiễm lạnh sau đó sốt cao?
Sốt cao đột ngột khiến thân thể Thẩm Ngọc nóng lên, y vốn dĩ lại sợ lạnh, không ngừng được run rẩy, khó chịu vô cùng, xoay người lại ôm Tiêu Hề Diệp, hướng lồng ngực hắn nhích lại gần.
Thẩm Ngọc không làm chủ được hành động của mình nữa, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn yếu ớt co lại, khiến cho tâm trạng Tiêu Hề Diệp kích động không thôi, hắn không kiềm chế nổi nữa cúi đầu hôn xuống…