Thẩm Ngọc có thể tưởng tượng được cảnh mình thi thể được trả về, mẹ sẽ rất thương tâm a.
Bây giờ cách duy nhất để y có thể giữ lại được mạng sống, chính là lấy lòng Trấn Bắc Vương.
Thẩm Ngọc kéo lên khóe miệng của mình, cố gắng nặn ra một nụ cười tái nhợt, ma ma đã nói qua, nam nhân đều thích nét mặt vui cười như hoa của nữ nhân, chỉ cần nữ nhân ở trước mặt bọn họ cười làm lành, vô luận sai lầm gì bọn họ cũng sẽ tha thứ ngươi.
Hai tay bị trói buộc, trừ cười, y một cái người câm còn làm được cái gì đây?
“Còn dám cười? Muốn chết đúng không? Ha…”
Trấn Bắc Vương một lần nữa hiểu lầm , Thẩm Ngọc cười, đối với hắn mà nói là khinh miệt, hắn hung tợn nắm lấy cằm Thẩm Ngọc.
Hàn quang chợt hiện, Thẩm Ngọc thấy Trấn Bắc Vương giơ lên bảo kiếm, y tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Mẹ, hài nhi sau này cũng không sẽ lại gây họa tới cho người…”
Trấn Bắc Vương kiếm pháp tuyệt diệu, vù vù mấy cái kiếm chiêu, Thẩm Ngọc xiêm áo thất linh bát lạc, chỉ còn trên người cái tiết khố.
“Ngươi muốn chết, Bổn vương sẽ không để ngươi chết, ngươi lúc nào chết, do Bổn vương định đoạt.”
Thẩm Ngọc mở mắt ra, y không có chết…Mặc dù Trấn Bắc Vương hiểu lầm ý đồ của y, nhưng kết quả rốt cuộc y không có chết.
Thay vào đó là Trấn Bắc Vương vẻ mặt nổi giận đùng đùng.
…
Thẩm Ngọc nhận lấy không biết bao nhiêu roi, toàn thân đau nhức, ý thức mông lung.
Trấn Bắc Vương phát tiết xong, nhưng hứng thú đang ngẩng cao…