Chỉ thấy khóa vàng nhỏ kia lại là bị nàng không cẩn thận mở ra!
Nàng không hiểu sao lại cảm thấy hoảng loạn, lại thấy trong khóa vàng nhỏ, giống như chứa một thứ gì đó.
Mộ Dung Huyên dừng một chút, lấy đồ vật ra.
Là một tờ giấy nhỏ, còn có một viên thuốc nhỏ màu nâu thẫm.
Trên tờ giấy ghi —— “Tỷ tỷ, nếu tỷ tin tưởng Tinh Nhi thì hãy ăn viên thuốc này vào.”
“…?”
Mộ Dung Huyên có chút không phản ứng lại.
Nhưng mà, sau khi nàng đọc xong tờ giấy trong tay đã “bùm” một tiếng, trực tiếp hóa thành bột phấn bay tứ phía…
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng gọi lanh lảnh.
“Hoàng thượng giá lâm! ——”
Mộ Dung Huyên khẩn trương, không khỏi luống cuống tay chân mà nhét khóa vàng nhỏ vào phía dưới gối đầu, trộn lẫn trong một đống hoa quả khô cát lợi như táo đỏ, đậu phộng.
Viên thuốc nhỏ kia, nàng như là ma xui quỷ khiến mà nắm chặt vào trong lòng bàn tay.
Rất nhanh, Vũ Văn Hoằng một thân minh hoàng đi đến trước mặt nàng.
Nhưng xung quanh lại là một bầu không khí yên tĩnh.
Mộ Dung Huyên có chút nghi hoặc.
Dựa theo tục lệ, hiện tại nên là thời điểm hai người tiến hành nghi thức tế lễ, cùng với lễ hợp cẩn*.
[Hợp cẩn lễ (合卺礼): tức là trao chén rượu, một trong những phong tục cưới xin của dân tộc Hán, có nguồn gốc từ thời nhà Chu.]Nhưng mà ngay lúc Hoàng thượng tiến vào, những cung nữ thái giám lại đều vội vàng lui xuống, cũng không hành lễ.
Thấy cảnh như vậy, nàng đột nhiên có chút bất an.
Nhưng còn chưa chờ nàng phục hồi tinh thần lại, Vũ Văn Hoằng lại thấp giọng mà hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng tiến lên, xốc khăn hỉ đáng lẽ nên vén bằng gậy như ý.
Tiếp theo, không nói hai lời, trực tiếp nắm hai má nàng, cưỡng ép nàng ăn một viên thuốc.
“…Khụ, khụ khụ khụ!”
Mộ Dung Huyên kinh ngạc mà trừng lớn mắt, theo bản năng mà ho khan.
Run rẩy mở miệng, “Hoàng thượng…Hoàng thượng ngài cho thần thiếp ăn cái gì…”
Vũ Văn Hoằng lạnh lùng mà ném nàng ra, ôm ngực đứng ở bên giường hỉ, bình tĩnh nói ra một chữ.
“Độc.”
Trong lòng Mộ Dung Huyên chợt giống như bị đánh một đòn nghiêm trọng, đột nhiên đau xót.
Độc…?
Hoàng thượng hạ độc cho nàng…?!
“Vì sao…”
Thân mình nữ nhân mềm nhũn, không khỏi tuyệt vọng hỏi.
——
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)