Bên ngoài, Tô Thanh Triết cảm giác bản thân sắp đạt đến điểm giới hạn.
Khi ngọn lửa trong người hắn ta đang bùng cháy, phía sau đột nhiên hư không, sau đó, một làn hương thanh mát say lòng người độc nhất của cô gái ập đến.
Vẻ mặt của Tô Thanh Triết kích động, như một con cá chép sắp nhảy dựng lên, không khống chế được mà lao lên.
“Ào —— ”
Trực tiếp bị dội nước lạnh thấu tim.
Nước lạnh thấu tim này, còn có một mùi rất quỷ dị…
Hắn ta giật mình, rũ mắt nhìn.
Chỉ thấy nữ nhân chán ghét kia, tay cầm cái thùng rác còn nhỏ giọt, an an tĩnh tĩnh nhìn chằm chằm hắn.
“…Cô!!”
Tô Thanh Triết hơi tỉnh táo một chút, tức giận hét lên.
Hạng Tinh không nói một lời, lợi dụng lúc hắn đứng dậy chừa ra một khoảng trống, chạy nhanh như một làn gió…
“Hạng Tinh!”
Trải qua một loạt biến cố, nam nhân có chút kinh ngạc, theo bản năng xoay người đuổi theo.
Lại không cẩn thận dẫm phải cái thùng rác cô gái để lại ở giữa hành lang…
Tức!
Khi Hạng Tinh đóng cửa phòng lại, cô nghe được rõ ràng tiếng răng rắc, cùng tiếng kêu rên đau đớn của hắn ta.
Mắt hạnh mềm mại ướt át chớp chớp, trực tiếp cầm lấy di động, ấn 120.
Người ta nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa.
Cô thành khẩn thu thập tàn cuộc như vậy, nói không chừng ông trời mềm lòng, không giảm thọ của cô.
…
Không lâu sau, Bạch Giản vội vàng dẫn người chạy tới.
Nhìn Tô Thanh Triết đau đớn không biết vì sao bị gãy chân được nâng lên cáng, đoàn người Bạch Giản vẻ mặt mộng bức*.
[* Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng,…).]???
…
Đêm cuối thu dần dần lạnh.
Dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp, thân ảnh tinh tế nhỏ xinh thu mình vào trong áo khoác dày, xoa xoa tay, lẻ loi đi về phía trước.
“Áp Áp.”
Hạng Tinh run run thân mình, khuôn mặt nhỏ trắng sứ phồng lên, không ngừng thổi hơi ấm vào đôi tay nhỏ bé đã bị lạnh đến trắng bệch.
Trong đôi mắt ướt mềm tràn đầy hơi nước, đáng thương hề hề hít mũi, ngây ngô mở miệng.
“Ta còn chưa hưởng phúc đã bị đông chết, phải làm sao bây giờ…”
【… 】
Áp Áp bất đắc dĩ mở ra bản đồ định vị ba chiều nửa trong suốt.
Lại biến ra một con vịt nhỏ, chỉ vào chấm đỏ nhỏ trên bản đồ đi ngược hoàn toàn với đường về nhà của nguyên chủ.
Buồn bực hô to,【 Ai bảo cô buổi tối không về nhà, còn đi đường hẻo lánh như vậy! 】
“…”
Cô gái dừng bước chân.
Đôi mắt mềm mại khẽ chớp, đột nhiên hơi rũ xuống, nhất thời không nhìn rõ vẻ mặt.
Cái miệng nhỏ mím lại, ngữ điệu rất nhẹ.
“Không, ta không có nhà.”
——
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)