“Đi, chúng ta về nhà thôi.” Ngụy Anh nắm tay Lam Trạm.
“Được, về nhà.” Lam Trạm nhẹ giọng nói, y đưa Ngụy Anh về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Lúc này, Lam Hi Thần không bôn ba khắp nói thuyết phục, chẳng sợ Vân Mộng Giang thị diệt môn đi chăng nữa thì cũng chẳng có một người nào dám đứng ra chống đối Ôn thị cả.
Sau khi Vân Mộng Giang thị bị giết một tháng, Ôn thị đưa ra thông tin phải mở Thanh Đàm Hội. Tiên môn bách gia người người đều khó lòng an giấc, nhưng lại chẳng có một ai phản kháng cả.
Ở Thanh Đàm Hội của Ôn thị, Ngụy Anh đứng bên người Lam Trạm, cúi đầu như đang suy ngẫm gì đó.
Đợi người đến đông đủ, Ôn Nhược Hàn cho người áp giải một nhà ba người Giang thị lên, tuy đã được thay y phục nhưng cũng vẫn là mặc y phụ cho tù nhân.
Thấy bộ dạng thảm hại của ba người họ Giang, trong lòng tiên môn bách gia càng thêm sợ hãi, hành sự cùng càng thêm cẩn thận.
“Tuy nói con trai ta Ôn Triều diệt Vân Mộng Giang thị là chuyện khó lòng có thể tha thứ, nhưng mà các ngươi đừng quên tiền đề là Ngu Phu nhân của Vân Mộng Giang thị không đem Ôn thị để trong mắt, động khẩu động tay với sứ giả của Ôn thị ta phái đến Giang thị, hơn nữa còn ngông cuồng nói Kì Sơn Ôn thị không bằng Mi Sơn Ngu thị của ả.”
“Tiên đốc, Ngu thị xưa giờ luôn kính trọng Ôn thị, chưa từng có ý tưởng này.” Gia chủ hiện tại của Mi Sơn Ngu thị run rẩy quỳ trong sảnh, nói.
“Vậy sao? Nhưng mà Ngu Tử Diên nói quả thực rất có khí thế.” Ôn Nhược Hàn lạnh lẽo nói.
“Này…” Ngu tông chủ tự hỏi một chốc liền đáp. “Ngu Tử Diên này đã sớm bị trục xuất khỏi MI Sơn Ngu thị từ lâu, sớm đã không phải người của Mi Sơn, lời nói đương nhiên cũng không thể xem là thật.”
Tông chủ hiện giờ của Mi Sơn Ngu thị là con thứ, tuy là huynh trưởng của Ngu Tử Diên nhưng từ nhỏ đã sống dưới sự đáng sợ của Ngu Tử Diên và mẫu thân của ả ta nên đã sớm hận hai người đến thấu xương. Hiện giờ thấy Ngu Tử Diên ném một cái phiền toái lớn như vậy vào Mi Sơn Ngu thị thì trực tiếp ném ả khỏi Mi Sơn.
“Vậy sao? Nếu nói vậy thì vị Ngu phu nhân đây là muốn nuốt trọn Giang thị để lạp thêm một cái Ngu thị rồi.”
“Chuyện này…” Mọi người hai mặt nhìn nhau, thật không ngờ lại còn có thể giải thích như vậy nữa chứ.
“Nếu đã vậy thì ta không làm khó Ngu thị nữa. Nhớ cho rõ, về sau, ai dám cưu mang ba người Giang thị thì ta sẽ cho các ngươi có kết cục như bọn hắn.” Ôn Nhược Hàn nhìn ba người bị hắn tra tấn đến muốn nói nhưng cũng không dám nói mà cười.
Ôn Nhược Hàn đem ba người làm thành gà để giết gà dọa khỉ, khiến tiên môn không ai dám vươn tay viện thủ. Độc, quả thực rất độc.
Ngụy Anh nhớ rõ trong mộng, Ngu Tử Diên cùng Giang Trừng đều không phải người an phận, vì sao hôm nay lại im như hến, đến việc nói một câu phản bác cũng không được nữa chứ.
“Tử Tri Chu bị cắt lưỡi, còn Giang thiếu tông chủ bị tông chủ hủy giọng rồi.” Ôn Tình ở một bên, nhỏ giọng.
“Khó trách hôm nay an phận như vậy.” Ngụy Vô Tiện gật đầu nói.
Lời tác giả:
Ta tính tình không tốt lắm, thuộc loại một chút liền tạc, hơn nữa của ta cuộc sống áp lực rất lớn, viết văn thuộc loại ta phát tiết áp lực một loại phương thức phương pháp, các ngươi bình luận có thể cho ta ở trọng áp dưới được đến một ít an ủi.
Thực thật có lỗi hảo hảo ngày hội cho các ngươi cũng đi theo ta sốt ruột, vẫn là câu nói kia, ngươi không thích ta có thể, thỉnh không cần lưu lại ngươi thiện lương bình luận, thực có thể của ngươi lơ đãng sẽ cho ta dẫn theo không thoải mái tâm tình, cám ơn hợp tác.