“A Anh, Giang Phong Miên đi rồi.” Ôn Ninh nhìn Ngụy Anh, người đang tựa vào lòng Lam Trạm mà chơi mạt ngạch của y, nói.
“Ừ, biết rồi.” Ngụy Anh không thèm ngẩng đầu, đáp.
“Ngụy Anh!” Ôn Tình nắm ngân châm trong tay, nhìn thấy cảnh tượng bị hồ ly mê hoặc, từ nay quân vương không còn lên triều sớm.
“Tình tỷ, ta dậy ngay! Kế tiếp chỉ chờ Vương Linh Kiều tới.” Ngụy Anh nghe được tiếng của Ôn Tình liền ngồi ngay ngắn lại.
“A Tình, đừng nóng giận. Để A Anh nghỉ ngơi một lát.” Lam Hi Thần kéo góc áo Ôn Tình.
Lam Hi Thần nghe chuyện về sau, đối với Ôn Tình đều là đau lòng, lại trời xui đất khiến, Ôn Tình trong lúc không cẩn thận đã kéo mạt ngạch của Lam Hi Thần, cuối cùng bị hắn cột lại.
“Ngươi câm miệng!” Ôn Tình tức giận quát Lam Hi Thần, ngươi cũng không phải thứ gì tốt đẹp. Không phải chỉ là vô tình kéo xuống sợi dây sao? Ngươi cố tình làm to chuyện quấn lấy ta sao? Còn muốn kết làm đạo lữ, mặt của ngươi lớn quá ha?
Lam Hi Thần bị Ôn Tình mắng đến rụt cổ, Ôn Tình mắng xong cũng không thèm nói gì nữa.
Đoàn người nhìn Vương Linh Kiều vào Liên Hoa Ổ, sau đó thì đi cùng Ngu Tử Diên dạo quanh Liên Hoa Ổ vài vòng. Tiếp đó, không biết Vương Linh Kiều đã nói gì, Ngu Tử Diên đột nhiên nổi giận, tát Vương Linh Kiều một bạt tai.
“Chậc… Chậc… Tử Tri Chu quả nhiên là Tử Tri Chu, tính tình quả thật là…” Ôn Tình lắc đầu, khó hiểu nói. Trong tình hình như bây giờ vậy mà lại dánh thẳng tay đánh người của Ôn gia, quả thật là kì tài.
“Hành động của Ngu Phu nhân quả thực không ổn.” Lam Hi Thần có vẻ không đồng ý.
Bọn họ tiếp tục định thần quan sát, Ôn Trục Lưu đối chiến với Ngu Tử Diên, Kim Châu Ngân Châu đối phó tùy tùng mà Vương Linh Kiều mang tới, chỉ còn lại Giang Trừng cầm kiếm không biết nên làm thế nào.
Vương Linh Kiều lấy ra đạn tín hiệu, Ngu Tử Diên gọi Giang Trừng một tiếng. Giang Trừng định bụng đánh về phía Vương Linh Kiều, lại nhìn thấy Ngu Tử Diên bị Ôn Trục Lưu làm bị thương, hắn theo bản năng đánh về phía Ngu Tử Diên.
Vương Linh Kiều châm nổ đạn tín hiệu, không qua bao lâu, Ôn Triều dẫn người tới vây quanh Liên Hoa Ổ. Bấy giờ, Liên Hoa Ổ chuyển thành một biển máu.
Ngu Tử Diên không tiếc hết thảy đưa Giang Trừng rời Liên Hoa Ổ, Giang Trừng nửa đường gặp Giang Phong Miên, Giang Phong Miên lại một lần nữa trói Giang Trừng lại, cất bước hắn, bản thân mình thì chạy về Liên Hoa Ổ liều chết.
Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên bị bắt, Ôn Triều được Ôn Trục Lưu khuyên bảo mà chỉ hạ lệnh hóa đi Kim Đan của hai người, nhốt lại ở nhà lao.
Bên kia, sau khi lên bờ, Tử Điện hóa lại thành nhẫn, Giang Trừng trở lại thuyền nhỏ, quay về Liên Hoa Ổ.
“Ha ha… Quả nhiên… Không ai kéo hắn lại, hắn thực sự có thể tự mình tìm đường chết.”
Ôn Tình thấy Giang Trừng trở lại thì cười lạnh, sau đó thản nhiên nhìn Giang Trừng bị người Ôn gia phát hiện, kết cục không khác gì cha mẹ hắn, bị hóa đan rồi ném vào nhà lau.