“Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi tới rồi!” Ngụy Anh đang quỳ ngoài Lan Thất, vừa thấy Lam Vong Cơ liền vui vẻ gọi.
Lam Vong Cơ nhìn gương mặt vui vẻ của Ngụy Anh, có chút hoảng hốt, người nọ nhìn thấy mình nên vui vẻ sao?
Lam Vong Cơ chậm rãi tới bên người Ngụy Anh, “Lại gần một chút, ta có việc nói với ngươi.” Ngụy Anh nhìn thoáng qua hai người quỳ bên cạnh, nói.
“Ngụy Vô Tiện, ngươi làm mất mặt Giang gia, không nhìn thấy Lam Nhị công tử chán ghét ngươi sao?” Giang Trừng nhìn Ngụy Anh cùng Lam Vong Cơ, sắc mặt không đẹp quát lên.
“Ta làm gì mất mặt Giang gia chứ, ta là bằng hữu với Lam Nhị công tử, tán gẫu vài câu thì sao?” Ngụy Anh có chút bất mãn trả lời.
“Bằng hữu? Ngươi cũng không chịu nhìn xem Lam Nhị công tử có bao nhiêu chán ghét ngươi!” Giang Trừng trừng mắt nhìn Ngụy Anh một cái.
Ngụy Anh nghe được lời của Giang Trừng, ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ một cái, gương mặt Lam Vong Cơ vẫn như trước, vẫn là biểu cảm lạnh băng trăm năm không đổi, có lẽ người này không xem hắn là bằng hữu đi.
“Lam Trạm, ngươi lại đây đi, ta thực sự có chuyện muốn nói với ngươi!” Vốn dĩ Lam Vong Cơ còn thay Ngụy Anh bất bình với Giang Trừng, ai biết người này lại cười tươi quay đầu nhìn mình.
Lam Vong Cơ đột nhiên giận nụ cười kia có thể làm cho tim y đập nhanh vài phần, vành tai ửng đỏ xoay người rời đi. Chỉ có chính y mới biết giờ phút này mình có bao nhiêu chật vật chạy rối chết.
“Lam Vong Cơ, nếu ngươi đi, ngày sau nhất định sẽ hối hận!” Ngụy Anh nhìn bóng dáng Lam Vong Cơ, trong thanh âm mang theo một tia vội vàng. Chuyện Ngụy Vô Tiện nói cho hắn hắn còn chưa kịp nói cho Lam Vong Cơ biết.
“Vân Thâm Bất Tri Xử cấm lớn tiếng ồn ào.” Lam Vong Cơ đưa lưng về phía hắn nói một câu, trực tiếp rời đi.
“Ngụy Vô Tiện, quan hệ của ngươi cùng Lam Vong Cơ ra sao?” Ngụy Anh vẫn là chưa từ bỏ ý định, hắn hỏi Ngụy Vô Tiện. Hắn cảm giác bọn họ không phải bạn tốt thì cũng cũng là bằng hữu, có điều người này một chút mặt mũi cũng không chịu cho hắn.
“Lam Trạm Lam Vong Cơ, cảnh hành hàm quang. Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện, Di Lăng Lão Tổ. Ngươi thấy quan hệ của chúng ta có thể tốt đẹp được sao?” Ngụy Vô Tiện cười tự giễu, trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của người nọ cùng những câu như “Quỷ Đạo hại thân, càng hại tâm tính.”, “Theo ta về Cô Tô.”,…
“Vậy tại sao ngươi lại tu Quỷ Đạo?” Ngụy Anh khó hiểu hỏi.
“Rất nhanh ngươi sẽ đã biết!” Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói.
“Có điều chuyện ngươi nói cho ta biết ta còn chưa nói cho Lam Trạm biết!” Trong mắt Ngụy Anh lộ ra một tia mờ mịt, rất cục trong tương lai đã xảy ra cái gì.
“Bỏ đi! Có duyên sẽ gặp lại!” Ngữ khí Ngụy Vô Tiện cũng có chút phiền muộn. Một đời này, có hắn quản giáo Ngụy Anh, tuy ngoài miệng trêu chọc Lam Vong Cơ, nhưng vẫn chưa vô lễ như hắn lúc trước. Hắn lại không biết người này vẫn chán ghét hắn như vậy. Quả nhiên, mỗi một đời Di Lăng Lão Tổ cùng Hàm Quang quân đều khó có thể thành bằng hữu.
Evil: Không thành bằng hữu thì thành đạo lữ nè!