“Đúng là không có.” Giang Trừng nhìn bóng lưng của Ngụy Vô Tiện, hồi lâu mới trả lời.
Tuy Lam gia không quy định phải cột tóc, nhưng có một cái gia quy là cấm y quan không chỉnh tề. Vì tránh cho Lam Khải Nhân bắt lỗi, Ngụy Vô Tiện vẫn tìm một cái phát quan đem tóc buộc lại. Không thể dùng dây cột tóc, nếu hắn trở lại thức hải thì chắc chắn sẽ trễ, Ngụy Anh tiểu tử kia vẫn còn đang ngủ đến không biết trời trăng gì.
Ngụy Vô Tiện ôm cánh tay, mỉm cười hoài niệm nhìn Nhiếp Hoài Tang đang thần thần bí bí nói đủ loại chuyện xưa, hắn cũng có một thời kì thiếu niên vô ưu vô lo làm người ta nhớ mãi.
Lam Vong Cơ đã sớm đến Lan Thất, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiếu niên tối qua cùng hắn đánh một trận, Đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện.
Hắn có cảm giác Ngụy Vô Tiện hôm nay cùng người hắn gặp tối qua có chút khác biệt. Tối qua hắn có một nụ cười tươi đẹp như thái dương, nhưng trên người của người này lại nhìn không ra tới, giống như có một tầng ưu thương bao lấy toàn thân hắn từ trên xuống dưới vậy. Ngón tay Lam Vong Cơ hơi co lại, áp xuống ý định bước lên.
Lam Vong Cơ đến khiến tiếng náo loạn trước Lan Thất biến mất, trả lại không gian im lặng vốn có cho Vân Thâm. Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ, ánh mắt có chút suy tư, thân ảnh ta nhìn thấy đó có phải ngươi hay không?
Lam Vong Cơ không chớp mắt đi lại chỗ thứ nhất ngồi xuống, Ngụy Vô Tiện đi sau hắn, ngồi bên cạnh hắn, quay sang Lam Vong Cơ cười một cái.
Cảm giác trong lòng Lam Vong Cơ càng được khẳng định khi nhìn thấy nụ cười này của Ngụy Vô Tiện, người này cũng người tối qua y gặp không giống nhau, rõ ràng đều là một nụ cười, một gương mặt, nhưng không biết vì sao Lam Vong Cơ cảm thấy người này không phải người tối qua hắn gặp.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy Ngụy Anh đã tỉnh, trực tiếp về lại thức hải, một cước đạp Ngụy Anh vẫn còn đang mơ mơ màng màng ra. Ngụy Anh mờ mịt nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh, đây là cái quỷ gì?
“Ngụy Vô Tiện, lần sau ngươi có thể nói cho ta trước một tiếng không?” Ngụy Anh bất mãn than thở.
“Nói cái gì mà nói!” Ta vẫn còn chưa ngủ đủ đâu!” Ngụy Vô Tiện bực bội trả lời, trực tiếp nằm xuống ngủ bù.
Lam Vong Cơ nghe Ngụy Anh nói nhỏ thì có chút khó hiểu nhìn hắn. Ngụy Anh thấy Lam Vong Cơ nhìn mình thì có chút khẩn trương, hắn phạm cái gia quy nào nữa vậy?
“A! Vong Cơ huynh!” Ngụy Anh chào Lam Vong Cơ một tiếng, Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc quay đầu lại, Ngụy Anh vừa định mở miệng hỏi thì Lam Khải Nhân đã vào lớp nên đành nuốt nghi hoặc vào bụng.
Trong lòng Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thở phào một hơi, đây mới là Ngụy Anh mà hắn gặp đêm qua.
Evil: Lam Nhị cưa cưa, người ta còn nhỏ nha~~~~