Nhưng Kinh Vũ lại cố gắng không để lộ vẻ say rượu trước mặt mọi người.
Mãi cho đến lúc bữa ăn kết thúc, khi mọi người đang chuẩn bị ra về. Kinh Vũ vẫn tỏ vẻ cứng rắn mà đứng lên, nhưng một giây sau đó, cả người cậu mềm nhũn, được Tần Phi đỡ vào trong lòng.
Tần Phi dùng một tay ôm eo Kinh Vũ, một tay đỡ vai cậu, nhìn đôi mắt đã híp lại của người kia, anh không khỏi bật cười: “Ồ, ngủ luôn rồi.”
Diệp Hồng trừng: “Bộ không phải do anh chuốc rượu à!”
Tần Phi-rất-oan-uổng: “Ai chuốc? Rõ ràng là do em ấy muốn uống.”
Diệp Hồng: “Haiz, thôi bỏ đi, để em đưa em ấy về.”
Tần Phi: “Không cần đâu, để anh đưa về.”
Diệp Hồng lại trừng: “Để anh đưa biết đâu lại xảy ra chuyện gì! Làm như không tự nhận biết được xu hướng tính dục của bản thân mình ấy?”
Tần Phi giơ một tay lên, thề với trời: “Nếu như anh đây làm gì đó xằng bậy khi chưa có được sự đồng ý của em ấy thì sẽ bị trời đánh!”
Diệp Hồng: “Ồ, thế là nếu người ta đồng ý thì anh sẽ xằng bậy chứ gì?”
Tần Phi cười: “Anh tình em nguyện, mắc gì không làm?”
Diệp Hồng nghẹn lời, Diệp Hồng mệt mỏi, Diệp Hồng không muốn quan tâm nữa: “…… Rồi rồi rồi, anh muốn đưa thì đưa đi.”
Hắn vẫn luôn tin tưởng cách làm người của Tần Phi, cơ mà dù có không tin tưởng thì…. Tần Phi đã muốn như thế, hắn cũng có làm gì được nữa đâu?
Không lẽ đánh nhau với Tần Phi?
Thế thì kết quả sẽ chỉ là hắn nằm một cục trên mặt đất cho Tần Phi bón hành.
*
Khi cả nhóm trở về khách sạn đã là lúc tối khuya.
Tần Phi ôm Kinh Vũ đi tới trước cửa phòng cậu, anh dùng một tay đỡ eo cậu, một tay khác sờ soạng túi quần của người kia —— thẻ phòng đâu rồi?
Kinh Vũ thoải mái dựa vào lòng Tần Phi, hơi thở nóng rực phả lên xương quai xanh của anh, khiến Tần Phi càng lúc càng thấy khó chống đỡ.
Sau khi xác định trong túi Kinh Vũ không có thẻ phòng, Tần Phi “tsk” một tiếng, lại bế cả người Kinh Vũ lên, đi về phía phòng mình.
Sau khi vào trong, Tần Phi đặt Kinh Vũ lên giường của mình, anh đóng cửa lại, nhìn người đang ngủ say trên giường, không khỏi thở dài đầy bất đắc dĩ.
—— kết quả lại là chuốc con người ta say khướt, không hỏi được dù chỉ là một câu.
Anh nhìn chằm chằm về phía Kinh Vũ đang nằm trên giường, tầm mắt dần lướt xuống về phía giữa hai chân của cậu….
“DM.” Tần Phi có chút bực bội, anh lấy đồ đi vào nhà tắm.
Sau khi cởi trần, anh để nước lạnh xối xuống trên người mình, nhiệt độ trên người cuối cùng cũng giảm đi được một chút.
Lúc trở ra, anh chỉ mặc mỗi một cái quần đùi.
Tần Phi đến bên mép giường, điều chỉnh vị trí của Kinh Vũ một chút, đắp chăn cho cậu xong, anh cũng chui vào một chỗ ngay bên cạnh.
—— đêm nay chỉ có thể như vậy thôi.
Tần Phi tự nhận bản thân mình không phải là người tốt, có rất nhiều thời điểm, anh chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân mình, chỉ cần anh thấy thích là được, không cần phải để ý đến cảm nhận của người khác làm gì cả.
Nhưng trong chuyện tình cảm, có lẽ là do bị chuyện của cha mẹ ảnh hưởng, anh luôn luôn rất cẩn thận, cũng rất có nguyên tắc.
Mà nguyên tắc đó chính là —— phải có được sự đồng ý của người kia, nếu không, anh tuyệt đối sẽ không chạm tới một cọng lông của người đó.
Nhưng anh không chạm người ta thì chắc gì người ta đã không chạm anh.
Mấy tiếng sau, khi Tần Phi vẫn đang mơ mơ màng màng, bỗng cảm giác có người đang sờ mình.
Không có chút do dự nào, Tần Phi lập tức tung một đấm qua đó, nhưng nào ngờ bên kia lại chặn lại một cách dễ như trở bàn tay.
Cảm nhận được có gì đó đang không ổn, Tần Phi vội mở đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ của mình ra, và bắt gặp một đôi mắt cũng đang mê man khác —— là Kinh Vũ.
Kinh Vũ nửa đè lên người Tần Phi, cậu dùng một tay nắm lấy tay của anh, nhẹ nhàng gọi: “Anh Phi….”
Tần Phi: “???”
Gì đây?! Là mơ à?
Tần Phi dùng một ngón tay tự cào vào lòng bàn tay mình, đau —— không phải mơ.
Giờ thì anh đã hoàn toàn tỉnh ngủ, Tần Phi nằm ở trên giường, mở to mắt nhìn Kinh Vũ.
Còn Kinh Vũ thì lại nằm xuống lên cạnh anh, ôm tay anh, dùng một chân quấn lấy anh: “Anh Phi~”
Tần Phi: “……” Em đang khiêu chiến với sức chịu đựng của anh à!
Nhiệt độ cơ thể của người kia nóng đến đáng sợ, bên cạnh đó còn là nhịp tim đập dữ dội.
Kinh Vũ hưởng thụ cảm giác tim mình đang đập thật nhanh, cậu dùng đầu cọ vào vai Tần Phi, rồi lại nắm lấy tay anh, kéo tay anh về phía mình: “Anh, anh sờ em đi ~”
Ngay khoảnh khắc đó, Tần Phi nghe được một tiếng “Bụp” trong đầu mình, một sợi dây mang tên “Lý trí” nay đã đứt lìa.
Đầu óc Tần Phi như trống rỗng, anh phải vất vả lắm mới thoát khỏi cơn chấn động này —— hay lắm, không cần phải xác nhận nữa, cái tên bên cạnh này đúng thật là đồng loại của mình!
Anh thử hỏi bằng chất giọng khàn khàn do vừa mới tỉnh ngủ của mình: “Em thích anh à?”
Kinh Vũ “Dạ” một tiếng, không có chút gì gọi là do dự: “Rất thích……”
Vừa nói vừa sờ Tần Phi.
Dm, thế thì ai đỡ nổi?!
Tần Phi cố gắng duy trì chút lý trí cuối cùng mà bắt lấy bàn tay hư hỏng của người kia: “Em có đang tỉnh táo không đấy?”
“Em……” Gương mặt Kinh Vũ lộ vẻ mơ màng, một lát sau, cậu không đáp, mà chỉ như đang tự nói với bản thân mình: “Chả sao cả, là mơ thôi, nhưng mà chân thật quá đi mất… Mình mặc kệ, trả giá thế nào cũng được.”
Nói xong câu đó, Kinh Vũ bỗng nhiên lên cơn, đè hết cả người lên người Tần Phi.
“Con mẹ nó em ——” Tần Phi đẩy mặt Kinh Vũ ra, “Tỉnh lại đi, đây là hiện thực!”
Nhưng Kinh Vũ có tai như điếc, giờ cậu chỉ muốn thịt Tần Phi mà thôi, hai người lăn lộn ở trên giường, sau một phen “Dây dưa”, Tần Phi lăn xuống giường, vừa tức lại vừa muốn cười.
Rõ rồi, Kinh Vũ nghĩ mình đang nằm mơ, muốn làm anh ở trong mơ, hay là bị anh làm đây?
Thật ra thì cũng không phải là không thể cho cậu thỏa mãn, nhưng Tần Phi lại không muốn cái kiểu “Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của” —— anh đây không thèm làm một con ma men!
Cứ như thế, hai người, một người ngồi trên giường, một người đứng bên mép giường, cứ thế mà nhìn nhau trong yên lặng.
Sau đó, Kinh Vũ “Oa ——” một tiếng, khóc luôn: “Nằm mơ mà cũng không cho mình làm ăn được gì, huhu ——”
Tần Phi-cả-người-toàn-là-dấu-tay: “……”