—— có lẽ đó là giác quan thứ sáu của phụ nữ, tuy rằng Kinh Vũ vẫn tỏ ra vẻ bình thường khi nghe tới cái tên Tiêu Tịch, nhưng Tiêu Vận vẫn cảm thấy bọn họ không chỉ giống nhau bình thường, mà nhất định là giữa cả hai có một mối quan hệ nào đó.
Nhưng là mối quan hệ gì chứ?
Chị em chăng?
*
Sáng hôm sau, để kịp lên máy bay, mọi người trong PG, bao gồm cả huấn luyện viên cùng giám đốc, đều dậy từ rất sớm.
Tần Phi lại bị Kinh Vũ kêu dậy, chẳng qua lúc này Tần Phi thức dậy rất nhanh, ngay khi Kinh Vũ đang muốn xốc chăn lên thì anh đã mở mắt ra đầy cảnh giác rồi bắt lấy tay cậu, khiến người kia phải hoảng sợ!
Anh nằm ở trên giường, nhìn gương mặt của Kinh Vũ trong chốc lát rồi phì cười: “Hôm nay tâm trạng của em có vẻ rất tốt nhỉ?”
Kinh Vũ đáp lại anh bằng một nụ cười: “Lần đầu tiên được đánh offline, em rất mong chờ.”
“Hôm qua em đâu có như vậy.” Vừa nói, Tần Phi vừa ngồi dậy.
“Ồ, rõ ràng lắm sao?” Kinh Vũ vội nhớ lại biểu hiện của mình ngày hôm qua, còn chưa kịp hồi tưởng xong thì đã thấy tấm chăn bông tuột khỏi người Tần Phi, để lộ nửa thân trên quyến rũ của anh………
Tầm mắt của Kinh Vũ rơi xuống trên người Tần Phi, nhìn tới mức ánh mắt như dại ra.
Tần Phi nhìn phản ứng của cậu mà buồn cười: “Còn chưa đi ra nữa à, em muốn ở lại xem anh mặc quần áo sao?”
Kinh Vũ hoàn hồn, vội xoay người bỏ đi: “Thế em đi xuống trước nhé.”
Tần Phi còn chưa kịp phản ứng thì Kinh Vũ đã ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, anh không khỏi tặc lưỡi —— cũng đâu phải là không mặc quần lót đâu…… dù có ở lại nhìn anh mặc quần áo thì cũng có làm sao chứ?
Một khoảng thời gian sau, 7 người check-in sân bay thành công, tranh thủ lúc máy bay chưa cất cánh, Phương Lạc Phàm gửi bảng đấu đã được chia sẵn vào trong nhóm chat của cả hội.
Kinh Vũ click mở bức ảnh kia ra, lưu về rồi mới vào album ảnh để mở ra xem.
Có tổng cộng tám đội sẽ thi đấu trong vòng loại trực tiếp, và nhà vô địch sẽ được xác định sau ba vòng đấu.
Vòng thứ nhất là BO3. PG, ANE, SOS sẽ không đụng mặt nhau trong vòng này, vừa nhìn đã biết đây chính là sự sắp xếp một cách cố tình của ban tổ chức.
Đối thủ của PG trong vòng thứ nhất chính là một đội tuyển mang tên DJss, cũng không biết là thực lực như thế nào.
Vòng bán kết cũng là BO3, nếu PG có thể lọt vào bán kết thì sẽ gặp PH hoặc PUPJ, đội thứ nhất là một đội tuyển vừa mới được thành lập trong mùa giải này, đội thứ hai là một đội tuyển lót đường đã có lịch sử lâu đời, tuy thành lập đã lâu, nhưng họ chưa từng lọt vào top 8 dù chỉ một lần.
Vòng chung kết – cũng là lượt đấu thứ ba sẽ là BO5, không biết ANE hay SOS sẽ giành chiến thắng để lọt vào vòng này để trở thành đối thủ cuối cùng của PG nữa.
Kinh Vũ còn đang xem cho kĩ thì Tần Phi – người đang ngồi ngay bên cạnh cậu – đã bấm mở đoạn voice chat của Phương Lạc Phàm: “Mid của DJss rất ranh mãnh, tình hình cụ thể như thế nào thì chờ đến khách sạn rồi anh sẽ nói sau, giờ thì mọi người tắt máy rồi nghỉ ngơi đi.”
Kinh Vũ vô thức quay đầu lại nhìn Tần Phi: “Phi ca, anh không ngủ hả?”
Tần Phi ngáp một cái: “Thì anh đang chuẩn bị ngủ đó thôi…. Cái tên Phương Lạc Phàm này phiền vãi, để mấy cái này lại khi tới khách sạn rồi nói thì chết chắc? Nhất định phải nói ngay trên máy bay luôn mới chịu?”
Một âm thanh tràn ngập sự ai oán lập tức truyền tới từ phía sau, là của Phương Lạc Phàm: “Nè, anh nghe được đó nha.”
Tần Phi: “Ngủ đây, ngủ ngon.”
Kinh Vũ: =_=
Tần Phi nói ngủ là sẽ ngủ ngay, anh vừa nhắm mắt lại thì đã chìm vào mộng đẹp ngay lập tức.
Hai tiếng sau, Kinh Vũ gọi Tần Phi dậy, tiện thể đó tiếp thêm vài chiêu của người đội trưởng còn đang mơ mơ màng màng.
Lúc đó, Diệp Hồng đã có thể tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Kinh Vũ đánh thức Tần Phi, hắn không khỏi cảm thán: “Đỉnh của đỉnh, quả nhiên là em có chút năng khiếu đấy. Cá Vàng, ở ngoài đời em cũng đánh nhau được đúng không?”
Kinh Vũ quyết định giả ngu: “Em chưa đánh nhau cũng không biết đánh nhau luôn, phản xạ có điều kiện cả thôi anh.”
Diệp Hồng: “Quá dữ, phản xạ có điều kiện thôi mà cũng có thể tay đôi với Phi ca như vậy rồi, thảo nào lúc chơi game em nhanh nhẹn tới vậy.”
Kinh Vũ tiếp tục giả ngu: “Chắc vậy ạ.”
Sau khi xuống máy bay, Tiêu Vận đưa cả nhóm đến khách sạn ở gần địa điểm thi đấu trước rồi mới cùng nhau đi ăn trưa, đúng 1 giờ chiều, cả đội lại đến nơi quay phim chụp ảnh.
Trước khi chụp hình, Tiêu Vận cứ lo rằng Kinh Vũ sẽ không chịu hợp tác, ai mà ngờ, tới lúc chụp thật thì Kinh Vũ mới chính là người chịu hợp tác nhất trong cả đám.
Các thành viên khác của PG thì:
Nhiếp ảnh gia: “Mắt của cậu có đang mở ra không vậy?”
Tần Phi: “Buồn ngủ.”
Nhiếp ảnh gia: “Mở mắt ra chút đi, một chút đi, tôi chụp cái tách một cái là xong.”
Tần Phi: “Im coi, ồn muốn chết.”
Nhiếp ảnh gia: “……”
Diệp Hồng: “Anh chụp như vậy mà coi được hả, mặt tôi vuông tới cỡ đó à?”
Nhiếp ảnh gia: “Ờm…… Hay là tôi đổi góc chụp cho cậu nhé?”
Diệp Hồng: “Sao mà vẫn vuông quá vậy nè? Camera của anh có vấn đề đúng không?”
Nhiếp ảnh gia: “……” ( phát điên trong nội tâm – ing: Chứ không phải do mặt cậu có vấn đề à?!)
Lạc Nhất Minh: “Anh nhất định phải chụp em sao cho đẹp trai vào đó! Nhất định đó nha!”
Nhiếp ảnh gia lau mồ hôi trên trán: “Anh sẽ cố gắng.”
Lạc Nhất Minh: “Không được không được, tấm này không được! Chụp em sao mà giống du côn quá. Cái em muốn là loại cảm giác cá tính sáng ngời, cá tính sáng ngời, anh có hiểu không?”
Nhiếp ảnh gia: “Ờm… du côn cũng rất cá tính sáng ngời mà.”
Lạc Nhất Minh: “Hở?”
Nhiếp ảnh gia lau các loại mồ hôi: “Anh sẽ cố, sẽ cố.”
Hàn Lãnh: “Sao góc chụp của tôi lại thua với những người khác như thế này vậy?”
Nhiếp ảnh gia: “…… Thì do cậu cao quá đó, 1m9 luôn đúng không? Có thể ngồi xổm xuống chút không?”
Hàn Lãnh: “Trên cao nhiều không khí lắm đấy? Hay là anh tự kê cho mình cao lên đi?”
Nhiếp ảnh gia buông máy ảnh, yên lặng đi lấy ghế.
Sau đó là tới lượt Kinh Vũ:
Nhiếp ảnh gia: “Ngẩng đầu lên.”
Kinh Vũ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên. Tách, một tấm.
Nhiếp ảnh gia: “Nghiêng qua một chút, một chút là được.”
Kinh Vũ ngoan ngoãn nghiêng người. Tách, lại một tấm nữa.
Nhiếp ảnh gia: “Trông em ngoan quá, có thể hung dữ một chút được không? Dù gì thì PG cũng là một đội tuyển rất dữ dội mà.”
Kinh Vũ nâng tay lên, năm ngón tay biến thành móng vuốt: “Grrr~”
Nhiếp ảnh gia: “……” ( nội tâm: Chết mất thôi! Sao có thể đáng yêu như vậy chứ hảaaaaa!)
Kinh Vũ: “Anh quên chụp ảnh rồi.”
Nhiếp ảnh gia: “Ờm, không cần đâu, tấm trước cũng được rồi…. Cậu qua đây xem thử đi, thấy thế nào?”
Kinh Vũ ngoan ngoãn đi tới: “Đẹp! Anh chụp đẹp thật đấy!”
Nhiếp ảnh gia: “……” ( nội tâm: A a a a a! Người đi rừng của PG là một thiên thần nhỏ!)
Tần Phi đứng ở một bên quan sát hết được tất thảy, không khỏi bật cười —— Ồ, con sói đội lốt cừu này!