Kinh Vũ cúi đầu nhìn Tần Phi, khẽ cười: “Ừm, ngày mai gặp.”
Nói xong, cậu đi về phía cửa phòng họp.
Kinh Vũ rời đi còn chưa được bao lâu, Lạc Nhất Minh chống cằm, phồng má than thở: “Anh ấy chỉ hẹn mai gặp lại với mỗi mình Phi ca.”
Tần Phi khẽ liếc cậu ta một cái.
Lạc Nhất Minh lập tức ngồi thẳng lưng: “Huấn luyện viên huấn luyện viên! Mau bắt đầu đi!”
Phương Lạc Phàm “Ừ” một tiếng: “Chúng ta bắt đầu thôi, bọn em mắc rất nhiều lỗi trong trận vừa rồi, có khi cả buổi tối hôm nay còn nói chưa xong nữa.” Rồi lại dừng một chút, “Đặc biệt là em đó, Lạc Nhất Minh.”
Lạc Nhất Minh suy sụp chỉ trong một giây mà ngã lăn ra trên bàn.
“Tóm tắt sơ qua đã nhé, rồi hãy phân tích từng vấn đề một.” Phương Lạc Phàm vừa nói vừa nhìn vào màn hình laptop, sau đó lại nhìn về phía Lạc Nhất Minh, “Nhất Minh, ý thức của em vẫn còn quá kém, chỉ cần không ai nhắc nhở, em sẽ không tự nhận biết được địch sẽ gank mình ở đâu và vào lúc nào.”
Y dùng vẻ mặt vô cảm để phân tích, không cho Lạc Nhất Minh cơ hội để lên tiếng mà dùng con trỏ chuột chỉ vào Chân Vũ trên màn hình: “Nhìn đi, Băng Tuyết Chi Tâm xuất hiện rất đúng lúc, nhưng em lại không theo kịp.”
“Đây nữa, Băng Tuyết Chi Tâm biết bên kia có giải khống chế, nên mới ngưng một chút rồi mới ulti, thế mà em đã vội xông tới rồi.”
Trên màn hình là hình ảnh Băng Tuyết Chi Tâm của Kinh Vũ gank đường dưới hai lần, và đều bị chết ngược cả hai lần.
Cũng là hai lần Lạc Nhất Minh đổ thừa cho Kinh Vũ, nói cách call team của cậu có vấn đề.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tới giờ bàn lại chiến thuật, chỉ cần một vài câu phân tích của huấn luyện viên, mọi chuyện bỗng trở nên rõ ràng.
Lạc Nhất Minh xấu hổ đến mức chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống.
Diệp Hồng ngồi một bên, dùng tay chống cằm, vừa lạnh lùng bồi thêm một đòn chí mạng: “Anh đã nói rồi, mình gà thì thôi đi, ăn ốc còn bắt Cá Vàng đổ vỏ làm gì không biết?”
“Lạc Nhất Minh có ý thức kém bẩm sinh thì thôi, không nói nữa, nhưng Hàn Lãnh, còn em thì sao?” Phương Lạc Phàm tiếp tục lên tiếng, y nhìn về phía Hàn Lãnh.
Hàn Lãnh lúng túng ho khan một tiếng: “Em cứ tưởng lá chắn của mình có thể cover được cho Băng Tuyết Chi Tâm……”
“Đúng là lượng máu của Băng Tuyết Chi Tâm còn thấp hơn cả so với những gì mà anh tưởng tượng, không thể sống sót chỉ dựa vào chút giáp ảo đó được, đó là do chúng ta vẫn chưa quen được với chất tướng, nhưng ——” Phương Lạc Phàm nghiêm mặt, “Nếu đã quyết định để Kinh Vũ trở thành một phần của PG thì cần phải làm quen với bể tướng của em ấy. Anh tính thế này, Kinh Vũ chơi Băng Tuyết Chi Tâm rất tốt, chúng ta hoàn toàn có thể tung ra con bài này tại sân chơi chuyên nghiệp, làm vũ khí bí mật của PG.” Y lại dừng một chút, “Nghe rõ chưa?”
PG các thành viên đồng ý rất sôi nổi.
Băng Tuyết Chi Tâm của Kinh Vũ rất mạnh —— bên địch có thể sẽ không nghĩ như thế, nhưng là đồng đội của cậu, bọn họ phải có niềm tin vào điều này.
Sau khi phân tích xong, bọn họ đều rất rõ ràng, nếu có thể phối hợp một cách nhuần nhuyễn với Băng Tuyết Chi Tâm, thì kết quả của buổi train team vừa rồi đã khác.
“Về phương diện này, Diệp Tử làm rất tốt.” Phương Lạc Phàm là người ăn ngay nói thẳng, những gì đáng khen thì phải nên khen, “Cho đến hiện tại thì người phối hợp ăn ý nhất với Băng Tuyết Chi Tâm chính là Diệp Tử. Thế nhưng, lối chơi của em quá chủ động, khiến Kinh Vũ khó có thể đuổi kịp, lần sau nhớ phải kêu gọi trước, để em ấy có thể chuẩn bị.”
“Không sao cả, em tin tưởng Cá Vàng.” Diệp Hồng cười cười.
“Nhưng em ấy thì không.” Phương Lạc Phàm rất thẳng thắng, “Còn nữa, late game đánh thế là sao vậy?”
“……” Nụ cười trên mặt Diệp Hồng lập tức tắt ngúm.
“Đập mặt vào tường, chiêu cuối không trúng một ai —— em là người mới vào nghề sao?” Phương Lạc Phàm trừng hắn một cái, “Late game đánh còn thua cả Lạc Nhất Minh!”
Diệp Hồng nhún vai, không cãi được.
Sau đó Phương Lạc Phàm lại chuyển mục tiêu qua Hàn Lãnh cùng Tần Phi: “Hàn Lãnh, em rất ít khi mắc lỗi, càng về late, em lại càng chơi ổn, cũng rất biết làm theo lời chỉ dẫn của Kinh Vũ, chủ yếu vẫn là do đánh giá quá cao sức chống đỡ của giáp ảo và lượng máu của Băng Tuyết Chi Tâm, lần sau nhớ chú ý thêm là được.”
“Dạ, thưa huấn luyện viên!” Hàn Lãnh gật đầu một cách điên cuồng.
“Tần Phi…… Mấy lần call team ngẫu hứng của em không có gì đáng nói cả. Với tư cách là một người đi đường trên, em đã làm tròn nhiệm vụ của mình, xét về chống chịu hay mở combat đều rất ổn. Thế nhưng, đáng lý ra em còn có thể làm tốt hơn thế nữa mới đúng.”
“Ừm.” Tần Phi không có ý kiến, “Lâu rồi không đi đường trên nên có hơi khinh địch. Nhắn với bên giám đốc, bảo họ hẹn thêm vài buổi train team nữa đi.”
“Được.” Phương Lạc Phàm gật đầu, “Tóm lại, sau khi ký hợp đồng với Kinh Vũ, chúng ta sẽ tiến hành thay đổi một vài thứ. Thứ nhất, kể từ giờ về sau, Kinh Vũ và Tần Phi sẽ thay nhau call chính. Thứ hai, late game vẫn còn chưa ổn định, sau này, dù có đánh rank hay đánh thường, mấy đứa đều phải kéo dài trận đấu trên nửa tiếng, luyện đánh giai đoạn cuối game. Thứ ba, những tướng mà Kinh Vũ hay dùng, chúng ta cần phải học cách làm quen, trước mắt có thể kể đến Băng Tuyết Chi Tâm……”
“Còn có Nhện Nguyệt Ảnh, Cánh hoa Mạn Đà La.” Tần Phi bổ sung.
“Ừm, cứ làm quen với ba con này trước đã.” Phương Lạc Phàm nói, bắt đầu lật tập tài liệu, “Được rồi, chúng ta nói tiếp đi, vẫn cứ là phải nói về Lạc Nhất Minh trước cái đã.”
Bên PG rất bận rộn, mà bên ANE cũng đang bàn luận rất nghiêm túc.
Họp xong, huấn luyện viên của ANE híp mắt, nói một câu: “Trước khi bắt đầu giải đấu chính thức, hãy tập làm quen với Băng Tuyết Chi Tâm một chút —— có lẽ trận tái đấu tiếp theo của chúng ta với PG sẽ không thắng dễ như vậy nữa đâu.”
*
Kinh Vũ về đến nhà lúc 4 giờ 30. Cậu mở tủ lạnh, lấy ra một chai Coca, uống một ngụm to rồi đi qua ngồi ngây ngẩn bên mép giường một lúc lâu.
Vài phút sau, Kinh Vũ đứng dậy, đặt chai Coca mới uống được một nửa lên bàn, lặng lẽ đi thu dọn hành lý.
Được ký hợp đồng với PG, đáng lý ra cậu nên thấy vui mới phải.
Đúng là vui thật —— có cơ hội được chung một màu áo, kề vai sát cánh với Tần Phi thì sao lại không vui chứ.
Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng lại có một luồng khói mờ mịt không tài nào xua đuổi nổi vậy?
Đồ đạc của Kinh Vũ không nhiều lắm, cậu có thể thu dọn rất nhanh.
Sau khi ăn đại cái gì đó cho qua bữa, Kinh Vũ lại bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp ngay khi đồng hồ điểm 6 giờ.
【 Luôn đúng giờ như vậy! 】
【 Cá Vàng ơi bộ cậu có bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế hay gì không vậy? 】
【 Chào buổi tối Cá Vàng! 】
“Chào buổi tối.” Kinh Vũ trả lời bình luận, nhưng giọng điệu đã không còn thoải mái vui vẻ như mọi khi nữa, thậm chí còn không thèm hỏi người xem hôm nay muốn cậu chơi con gì mà chỉ nói: “Tui bắt đầu đây.”
Vừa dứt lời, cậu liền nhấn vào nút đánh rank. Tới lượt pick của mình, Kinh Vũ pick lock Nhện Nguyệt Ảnh ngay tức khắc mà không thèm nghĩ ngợi gì.
【 ủa??? 】
【 Hôm nay không chơi Băng Tuyết Chi Tâm hả? 】
【 Ngài Cá Vàng hôm nay bị sao vậy? Tâm trạng không tốt hả? 】
【 Ai chọc cậu rồi đúng không? 】
Kinh Vũ căn bản không xem bình luận, trầm mặc vào game, trầm mặc điều khiển Nhện Nguyệt Ảnh hoành hành ngang ngược, kết thúc một ván game chỉ trong 23 phút.
Kill: 21, Death: 6, Assist: 8.
【 Bạo lực vãi……】
【 Quá hung tàn……】
【 Cá Vàng, hôm nay cậu tới tháng hả? 】
【 Uống nhiều nước ấm vào nhé Cá Vàng iu. 】
Sau khi xem thông số cuối trận xong, Kinh Vũ quay qua đọc bình luận, xém chút nữa là phun ra một ngụm máu: “Mọi người à…… Tui là con trai đó!”