”Biện nhi ca!”
Đổng Cửu Hàm gọi y, vội vàng đi tới cửa chính, Trương Vân Lôi thấy dáng vẻ hắn sốt ruột như vậy thì vội kêu hắn lại: ”Này! Cửu Hàm! Xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi vội muốn đi đâu!”
Đổng Cửu Hàm gấp đến độ nhíu mày: ”Là Mạnh ca, tối qua cả đêm Mạnh ca không về, khiến Cửu Lương lo lắng, thiếu gia đang bảo chúng ta đi khắp nơi tìm!”
”Cả đêm không về á!” Trương Vân Lôi cũng kinh hãi, vội hỏi lại hắn: ”Vậy Cửu Lang đâu?”
”Đang ở trong phòng Cửu Lương đó.” Đổng Cửu Hàm chỉ hướng cho y.
Trương Vân Lôi lập tức quay người chạy tới, mới vào cửa đã thấy Dương Cửu Lang đứng bên giường, còn Châu Cửu Lương ngồi dựa vào giường, sắc mặt còn muốn tiều tụy hơn gấp đôi tối qua.
Trương Vân Lôi vội tới hỏi: ”Mạnh ca sao rồi?”
Dương Cửu Lang nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn y, cũng là dáng vẻ lo lắng: ”Cả đêm không về, không phải đang cho người tìm khắp nơi đó sao?”
”Khụ khụ khụ!” Châu Cửu Lương muốn nói gì đó, mới mở miệng đã ho khan mấy cái trước, tái mét nắm lấy rèm che, hỏi thăm Trương Vân Lôi: ”Sư ca, hôm qua huynh có nghe huynh ấy nói muốn đi đâu không?”
Trương Vân Lôi lắc đầu: ”Không có, huynh ấy đi vội lắm, ta không kịp nói gì với huynh ấy cả, với lại lúc đó mấy đứa Đại Lâm về, đúng lúc cũng gặp huynh ấy nhưng Mạnh ca chỉ nói là có chuyện gấp ra ngoài một chuyến, không nói gì khác nữa!”
Châu Cửu Lương nhíu chặt mày: ”Vậy rốt cuộc là huynh ấy đi đâu chứ! Khụ khụ!”
Dương Cửu Lang thấy hắn ho dữ dội nên vội vỗ lưng thuận khí cho hắn, rõ ràng cũng lo muốn chết nhưng vẫn khuyên hắn: ”Đừng vội quá, ngươi cứ yên tâm ở đây đi, có thể là huynh ấy có chuyện gấp thật, đều đã lớn hết rồi, chắc không đi lạc được đâu, ha?” .
||||| Truyện đề cử: Cưới Trước Yêu Sau – Mộng Tiêu Nhị |||||
Châu Cửu Lương lắc đầu: ”Vừa mới qua một lần bị bắt cóc, huynh nói ta làm sao có thể yên tâm được?”
Dương Cửu Lang nói: ”Không phải ba người đó đều bị bắt rồi sao? Ngươi đừng tự mình dọa mình.”
”Nhưng kẻ đứng phía sau còn chưa bắt được mà!” Châu Cửu Lương bất kể thế nào cũng không yên tâm được, nhất thời sốt ruột lại dẫn tới từng trận ho khan.
Trương Vân Lôi sợ hãi vội trấn an hắn: ”Đệ đừng vội, đừng nóng vội, bọn ta cùng giúp đệ tìm, đệ tuyệt đối đừng gấp!”
Châu Cửu Lương mở lớn miệng thở dốc, nhìn bọn họ với vẻ có lỗi: ”Rất..”
”Dừng!” Dương Cửu Lang đưa tay ngăn lại: ”Ngươi đừng có nói mấy lời khách sáo đó mà! Ngay cả câu cảm ơn từ miệng ngươi ta cũng không muốn nghe!”
Châu Cửu Lương miễn cưỡng mỉm cười với hắn, khẽ rủ mắt, không nói nữa.
Cuối cùng để hắn tỉnh táo lại, Trương Vân Lôi đẩy Dương Cửu Lang ra ngoài, vừa định hỏi hắn nên đi đâu tìm, đột nhiên phát hiện dưới mắt hắn có hai vết thương, thoáng chốc khó hiểu nói: ”Ngươi bị sao vậy?”
”Em còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa? Cái này không phải do em túm ta à?” Dương Cửu Lang bật cười, nhớ lại chuyện tối qua, cố hết sức mở to mắt trêu y: ”Bây giờ em đã tìm thấy mắt của ta chưa?”
”Nói lung tung cái gì vậy!” Trương Vân Lôi không nhớ một chút gì, vỗ hắn một cái để hắn đứng đắn lại một chút, vội hỏi lại hắn: ”Bắc Kinh này rộng lớn như vậy, chúng ta đi đâu tìm Mạnh ca đây?”
Dương Cửu Lang cũng khổ não tặc lưỡi: ”Đừng nói là Bắc Kinh, cả đêm không về, nếu thật sự là người ta lừa đi rồi thì đoán chừng bây giờ đã đưa ra Sơn Hải quan* rồi!”
*Một trong các cửa chính của Vạn Lý Trường Thành.
”Vậy phải làm sao bây giờ!” Trương Vân Lôi sốt ruột nhảy dựng.
”Đừng gấp đừng gấp!” Dương Cửu Lang vuốt vuốt tóc y, suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ ra gì đó: ”Phải rồi, chúng ta có thể đi tìm tiên sinh coi bói cho ta để hỏi, có rất nhiều người lạc mất mèo, chó, con cái đều tìm ông ta để bói đấy!”
”Chuyện này không nên chậm trễ, còn không mau đi!” Trương Vân Lôi nói rồi vội đẩy hắn về phía cửa chính.
Cùng lúc đó, Mạnh Hạc Đường rốt cuộc cũng về tới Bắc Kinh, trả con ngựa về chuồng ngựa rồi vội vàng đi về nhà họ Dương.
Mỗi lần đi một bước, trong lòng đều rất đau xót, y không dám đối mặt với Châu Cửu Lương, không dám đối mặt với một Châu Cửu Lương ba tháng nữa sẽ rời khỏi cõi đời này, nhưng y không tìm được lão Tần, bất kể thế nào cũng không tìm ra được, sụp đổ bất lực đến vô cùng, Mạnh Hạc Đường cảm thấy như bất kể mình có làm thế nào thì tất cả đều không thể cứu vãn được.
Càng nghĩ càng khó chịu, mũi dần cay cay, nước mắt lại rơi xuống, người đến người đi trên đường, Mạnh Hạc Đường không muốn lộ ra vẻ đáng thương, chỉ có thể cúi đầu tăng tốc bước chân.
”Úi!”
Có lẽ đi quá vội, không cẩn thận đụng phải một người, Mạnh Hạc Đường giật mình, cuống quít cúi người xin lỗi người kia: ”Rất xin lỗi! Rất xin lỗi!”
Vương Dụ Tôn xoa xoa bả vai bị đụng đau, từ đầu tâm trạng đã không tốt, lần này còn bực mình hơn, tức giận hỏi y: ”Người đi trên đường nhiều như vậy, ngươi đi cúi đầu không cần nhìn đường à?”
”Rất xin lỗi, ta thật sự không cố ý!” Mạnh Hạc Đường xin lỗi không ngừng, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn: ”Nếu, nếu ta đụng phải ngài bị thương ở đâu thì ta có thể bồi thường.”
Trong khoảnh khắc mà y ngẩng đầu lên, Vương Dụ Tôn thấy rõ được mặt y, thoáng chốc hít sâu một hơi: ”Ngươi!”
Thế mà lại có thể đụng phải y ở đây! Vương Dụ Tôn thoáng nhíu mày, đột nhiên nhớ tới hôm qua lúc y bị bắt cóc, mình từng đến căn nhà gỗ đó, Vương Dụ Tôn vội bịt miệng lại, sợ y nghe được tiếng của mình, lại cuống quít đưa tay che mặt, sợ là ngày đó y giả vờ ngất sẽ nhận ra mình là chủ mưu bắt cóc y!
Nhưng lúc đó Mạnh Hạc Đường ngất xỉu thật, cũng thật sự không nhận ra hắn, thấy một loạt phản ứng quỷ dị này của hắn còn tưởng là hắn đang tức giận vì bị mình va phải, cúi đầu nói: ”Rất xin lỗi vì đã va vào ngài, vì trong nhà ta có chút chuyện gấp, cho nên ta đi hơi nhanh một chút, thật sự rất xin lỗi!”
Thấy hình như y thật sự không nhận ra mình, rốt cuộc Vương Dụ Tôn cũng thở phào, đột nhiên không thấy giận nữa, phất phất tay với y: ”Eh…Không sao không sao không sao, cũng trách ta không né, sau này đi đường nhìn một chút là được!”
Nói rồi Vương Dụ Tôn vội muốn đi, vừa mới xoay người lại nghe thấy tiếng của Mạnh Hạc Đường: ”Đa tạ.”
Đột nhiên Vương Dụ Tôn dừng bước, phát hiện giọng của y hơi khàn, còn hơi run rẩy nữa, giống như khóc, Vương Dụ Tôn không khỏi nhíu mày, quay người lại hỏi thăm y: ”Ngươi…Sao vậy? Có vẻ như là ngươi khóc hả?”
”Ta…” Vừa mở miệng thì đã nghẹn ngào, Mạnh Hạc Đường nhận ra giọng nói hiện tại bán đứng mình, vội khịt mũi, lại ho nhẹ một cái, miễn cưỡng cười với hắn: ”Cảm ơn sự quan tâm của ngài, ta không sao, chỉ bị phong hàn chút thôi.”
Cái cớ tệ thế này, đoán chừng sẽ không ai tin, Vương Dụ Tôn dò xét y từ trên xuống dưới, có lẽ vì ba tên đần kia bắt lầm người nên khiến hắn có chút áy náy đối với Mạnh Hạc Đường, Vương Dụ Tôn nhất thời nhíu mày, kéo tay y qua, móc ra một cái khăn tay từ trong túi nhét vào trong tay y.
”Ngươi đừng trách ta xen vào chuyện của người khác, con người ta luôn coi trọng thể diện, cũng không quen nhìn người khác nhếch nhác, lau sạch nước mắt đi, đừng để người ta chế giễu.”
Trên đời này không nhiều người đối xử tốt với y, đột nhiên được quan tâm khiến lòng Mạnh Hạc Đường thấy ấm áp, nước mắt không khống chế được mà càng trào dâng.
Mạnh Hạc Đường nắm thật chặt chiếc khăn tay kia, khẽ cúi đầu với hắn: ”Cảm ơn ý tốt của ngài, xin hỏi ta có thể làm gì được cho ngài?”
”Ngươi không cần làm gì cho ta hết.” Vương Dụ Tôn lạnh giọng trả lời, thấy y động một chút là lại khóc, tựa như chịu uất ức rất lớn, không khỏi tặc lưỡi, hơi ghét bỏ mà bỏ lại một câu: ”Chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi!”
Nói rồi đi lướt qua người y, Mạnh Hạc Đường vội xoay người hỏi hắn: ”Có thể xin ngài để lại tên không!”
”Có duyên ắt sẽ gặp lại nhau!” Vương Dụ Tôn giơ tay lên, cũng không quay đầu mà tiếp tục đi về phía trước, miệng thì nói gặp lại, trong lòng thì đang thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng gặp lại nhau nữa!