“Thấy ngươi mặt ủ mày chau, không muốn nói ta cũng sẽ không hỏi nhiều.” Cẩn nương tự biết Phương Lan Sinh có chuyện trong lòng khó nói, không gặng hỏi nữa, giơ quạt chỉ Phương Lan Sinh, “Nếu đã tới đây giải sầu, sao không tới chỗ ta một chuyến? Tiện thể thăm A Bảo.”
“Gà mập vẫn khỏe chứ?”
“Tự ngươi đến xem đi.”
Cẩn nương cười không nói rõ ràng, chính là muốn Phương Lan Sinh đi cùng mình.
Biết Cẩn nương cũng là có ý tốt, Phương Lan Sinh cũng không tiện từ chối, liền chắp tay nói, “Được. Vậy theo ý Cẩn nương, tới quý phủ làm phiền.”
“Ha ha, phải vậy mới đúng.”
Cẩn nương xoay người, Phương Lan Sinh cũng nhấc chân định đi theo, lại như nhớ ra cái gì đột nhiên xoay người đi hướng ngược lại, chạy tới quầy mua thịt.
“A, tiểu ca, cậu muốn mua gì?”
“Cho ta một… không hai miếng thịt ba chỉ thượng đẳng, nhất định phải ngon.”
Phương Lan Sinh nở nụ cười đưa tiền cho lão bán thịt, nhớ lại khi đó Bách Lý Đồ Tô cũng là như vậy mua thịt cho A Tường, dường như y có cảm giác mình cùng người nọ đang gần thật gần.
Không tự chủ lại lộ ra tươi cười nhàn nhạt, chính bản thân y cũng không phát hiện bộ dạng ôn nhuận của mình bây giờ, chỉ có lão bản đối diện là nhìn đến choáng váng.
Người trước mắt rõ ràng là một đại nam nhân đã qua tuổi hai mươi, vậy mà sao trong chớp nhoáng nhìn nét mặt của y, lão bản thấy nụ cười của y so với thiếu nữ tuổi xuân còn xinh đẹp mỹ lệ động lòng người gấp trăm lần.
“Lão bản?”
“À… có ngay… đại gia lấy thịt ba chỉ đúng không! Ta đi lấy liền.”
“Hai miếng.”
“Hai miếng hai miếng, không thành vấn đề!”
Lão bản vội cúi xuống nhìn miếng thịt heo trong tay, vội vàng lướt dao xẻo thịt.
Mà Cẩn nương ở phía sau chứng kiến, chỉ dùng quạt che lại dung nhan thấp thoáng ý cười, dường như có chủ ý trong lòng.
*
Đã ngủ bao nhiêu canh giờ, Bách Lý Đồ Tô không biết.
Mấy ngày nay hắn luôn luôn ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, hoàn toàn không có cảm giác thời gian đang trôi.
Những ngày nằm ở trên giường, so với hắn tưởng tượng thì lâu hơn nhiều, Phong Tình Tuyết nói cho hắn biết hắn đã ngủ năm ngày rồi.
Bách Lý Đồ Tô hiện tại, đã có thể đứng dậy đi lại, có thể mở miệng nói chuyện, nhưng hắn lại chưa từng đụng vào nhánh đào đặt bên giường mình.
Ngày đó đang ngủ, hắn có cảm giác như nhìn thấy bóng dáng thanh sam quen thuộc đứng ở đầu giường nói gì đó với hắn. Hắn nhớ bản thân gào thét muốn điều khiển thân thể níu kéo không để người kia rời đi, nhưng vô năng, hắn không làm gì được.
Đợi tới khi hắn có thể xuống giường cử động, thì Phương Lan Sinh đã đi từ lâu rồi.
Không biết vì sao, đối với thái độ tránh không muốn gặp này của Phương Lan Sinh, Bách Lý Đồ Tô có điểm giận.
“Tô Tô, chúng ta có lẽ nên rời đây thôi.”
Vừa cùng Hồng Ngọc và Tương Linh bước vào phòng, Phong Tình Tuyết ngẩng đầu đã bắt gặp Bách Lý Đồ Tô bộ dạng mày kiếm nhăn lại, hiển nhiên là biểu tình không kiên nhẫn. Nàng chỉ có thể cười khổ.
Bách Lý Đồ Tô nôn nóng, nàng đương nhiên biết. Theo lẽ thường, sau khi hồi hồn phải tĩnh dưỡng một tháng mới có thể cử động, bởi dù hồn đã quay về nhưng cần thời gian ổn định, thích nghi. Vậy mà chỉ mất có năm ngày, Bách Lý Đồ Tô đã có thể đi, có thể nói, thậm chí là có thể tự làm nhiều việc.
Nàng trong đầu vốn dự tính để Bách Lý Đồ Tô ở Đào hoa cốc nghỉ ngơi một thời gian rồi mới để hắn đi lại, nhưng mà không ngờ, Bách Lý Đồ Tô đã chẳng đợi được nữa.
“Tô Tô, huynh đừng vội. Chúng ta đi tìm A Tường trước, sau đó về Cầm Xuyên tìm Lan Sinh.”
“…Vì sao lại tránh không gặp ta.” Bách Lý Đồ Tô cụp mi mắt nhìn nhánh đào hoa người kia để lại, tiếp tục hỏi, “Chẳng lẽ là vì giận ta?”
Phong Tình Tuyết lắc đầu, “Lan Sinh sao lại giận huynh? Ngày ấy khi hồn phách Tô Tô tan biến, là Lan Sinh bất chấp nguy hiểm trị liệu cho Tô Tô.”
Phương Lan Sinh ngày ấy, vẫn in sâu trong trí nhớ Phong Tình Tuyết.
Nước mắt của y, thần tình thống khổ, ngay đến nàng nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng xót xa.
Chuyện nên hỏi, cuối cùng vẫn nên hỏi cho rõ, chỉ là Phong Tình Tuyết không biết mình có thực sự buông tay được hay không.
Trước khi cứu Bách Lý Đồ Tô tỉnh lại, nàng vẫn luôn thầm khẩn cầu, cầu Bách Lý Đồ Tô có thể quên đi kí ức khi hồn phi phách tán, chỉ nhớ lúc còn bày tỏ với mình. Thậm chí, là cầu hắn có thể quên Phương Lan Sinh đi.
Phong Tình Tuyết không phải tinh khiết hoàn mỹ như người khác vẫn nghĩ, biết yêu, nàng cũng chỉ là một nữ tử tham lam, xấu xí, thậm chí là khác xa con người trước kia.
Chuyện toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ tới một người, thực sự là chuyện nàng trước đây không hề ngờ tới.
Tuy nói thời gian không làm thay đổi dung nhan, nhưng lòng nàng lại không được như vậy, vốn chẳng còn vẹn nguyên như ngày xưa.
Nhưng thực tế, nàng vẫn thật lòng coi Phương Lan Sinh là bạn bè.
“Tô Tô quả nhiên huynh đối với Lan Sinh…”
“Có ý gì?”
“Huynh thật sự không nhớ rõ, khi đó đã nói gì với ta?”
“…Trí nhớ có điểm mơ hồ, việc Tình Tuyết hỏi, có lẽ đúng ở chỗ ấy?”
“Không sao, Tô Tô, từ từ huynh sẽ nhớ lại.”
“…”
Bách Lý Đồ Tô nhìn chằm chằm Phong Tình Tuyết, nàng cố ý hỏi mình rồi sau đó lại làm bộ như không vội, rốt cuộc là có ý gì. Bách Lý Đồ Tô trong lòng rất ngạc nhiên.
“Từ khi ta chết, đã qua bao lâu rồi?”
“Mười năm.”
“Mười năm…” Bách Lý Đồ Tô lẳng lặng khép mắt, không hỏi thêm gì nữa, đột ngột đứng dậy nói, “Đi, tới Giang Đô.”
Phong Tình Tuyết chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Mà đáy lòng thì hỗn độn phức tạp.
“Tô Tô huynh… vội vã đi… rốt cuộc là nóng lòng gặp A Tường… hay Lan Sinh?”
Nàng muốn hỏi, nhưng không thốt thành lời.
Có lẽ là vì, trong lòng nàng sớm đã có đáp án.