So với thi đấu cá nhân, hắn càng coi trọng thi đấu hai người hơn, vì đó là trận đấu hắn tham gia cùng Mỹ công tử.
Trở lại khu nghỉ ngơi, Đại Miêu vẫn còn khoanh chân minh tưởng, nhưng tình huống đã tốt hơn rất nhiều. Các vết thương trên người đều ngừng chảy máu, trên thân còn có một tầng kim quang đang lưu chuyển, hiển nhiên là đan dược Hoàng Kim Sư Vương đưa cho lúc trước đã phát huy tác dụng. Khí tức ổn định, ngày mai lại nghỉ ngơi một ngày, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến so tài phía sau.
Mỹ công tử đi đến nghênh đón, mỉm cười nhìn hắn, “Ca của ta thật lợi hại!”
Đường Tam cười khổ nói: “May mắn mà thôi, nàng không biết ta có kỹ năng công kích tinh thần, nên mới để ta chiếm được ưu thế.”
Mỹ công tử mỉm cười, “Xem so tài a, người chiến thắng trận tiếp theo sẽ là đối thủ của ngươi. Vừa rồi khi rút thăm ta nhớ rõ đã thấy hạt giống số một cho giải quán quân chính là ra sân trận này. Đối thủ của ngươi rất có thể sẽ là hắn, trận này nhất định phải xem một chút.”
“A? Hạt giống số một?” Đường Tam sửng sốt. Hắn đúng là không có cẩn thận nhìn qua đối thủ của mình, mỗi một cuộc chiến đều khi lên sân mới biết đối thủ là ai, lúc đó mới bắt đầu tính xem ứng đối như thế nào. Từ ý nào đó mà nói, đây là hắn có tự tin vào bản thân. Sau khi tu vi đạt đến Cửu giai, ở đồng cấp còn có đối thủ nào hắn không thể đối phó sao? Đây là tự tin của một đời Thần Vương.
Nhưng nhìn Mỹ công tử nói trịnh trọng như vậy, rất hiển nhiên vị tiếp theo này hẳn là có thực lực không giống người thường.
Trong lần Tổ đình tinh anh đại tái này, hắn đã gặp được rất nhiều cường giả, nhất là đối thủ có được huyết mạch cấp một, còn có truyền thừa từ Hoàng Giả, mỗi một người đều khó đối phó, đều mang đến cho hắn phiền toái không nhỏ, làm hắn không thể không sử dụng nhiều phương pháp chiến đấu, và cuối cùng giành chiến thắng.
Mà trong rất nhiều người thừa kế cường đại như vậy, người được đánh giá là hạt giống số một sẽ có thực lực như thế nào đây? Cường đại hơn tất cả các đối thủ trước hay sao?
Cùng là Cửu giai đỉnh phong, thực lực hiển nhiên sẽ có chỗ bất đồng. Giống như Cơ Quan Lâm cũng mang tới cho hắn áp lực rất lớn. Phượng Hoàng Chân Hỏa tinh khiết vô cùng khủng bố, bây giờ hắn vẫn không ngừng phải bài trừ hoả độc ra ngoài đây.
Trong Tổ đình tinh anh đại tái, có thể được xưng là hạt giống số một, thực lực của đối phương hiển nhiên là đã được công nhận. Người đó là một tồn tại như thế nào?
Lúc này, trên đài thi đấu, trận tranh tài thứ tư sắp bắt đầu.
Bởi vì chiến đấu giữa Đường Tam và Cơ Quan Lâm diễn ra trên không trung, cho nên sân đấu không bị phá hư nhiều, cũng không cần thời gian nghỉ ngơi và hồi phục. Song phương giao chiến đã lên đài.
Đầu tiên, Đường Tam nhìn thấy một thân hình vô cùng khôi vĩ. Đây là một thân ảnh mà hắn khá quen thuộc, vì hắn thuộc chủng tộc mà Đường Tam đã từng đối chiến.
Vị này thân cao khoảng hai mét rưỡi, đầu trọc, toàn thân cơ bắp nở nang, nhìn qua cực kỳ cường tráng, nhưng có hình dạng con người. Đôi bàn tay rất lớn, không khí xung quanh cơ thể đều có chút vặn vẹo. Phần vặn vẹo này là bị lực lượng của hắn ảnh hưởng mà sinh ra. Có thể thấy được cường độ thân thể của vị này đáng sợ đến cỡ nào.
Mặc dù là hình người, nhưng Đường Tam nhận ra ngay, đây là một cường giả đến từ Bỉ Mông Cự Thú tộc, không hề nghi ngờ là truyền thừa của Liệt Thiên Đại Yêu Hoàng.
Bỉ Mông Cự Thú cường hãn như thế nào, hắn đã tự mình cảm thụ. Ở phương diện cường độ thân thể, chỉ sợ Long tộc cùng Phượng tộc cũng không thể so sánh với bọn họ. Liệt Thiên chi danh, danh bất hư truyền.
“Là hắn sao?” Đường Tam hỏi Mỹ công tử ở bên cạnh.
Mỹ công tử lại lắc đầu.
Không phải? Vị tuyển thủ Bỉ Mông Cự Thú này so với tên Đường Tam từng đối mặt thì còn cường đại hơn, vậy mà cũng không phải là hạt giống số một. Không phải hắn, vậy thì là đối thủ của hắn rồi.
Đường Tam đưa mắt về phía xa, nhìn về phía bên kia sân đấu cách xa vài trăm mét.
Nơi đó có một tuyển thủ đang đứng. So với tuyển thủ Bỉ Mông Cự Thú, hắn nhìn qua càng giống nhân loại. Thân cao khoảng một mét tám, dáng người thon dài. Khuôn mặt trắng nõn, tướng mạo anh tuấn. Một đầu tóc đen được chải gọn gàng phía sau đầu thành một cái đuôi ngựa. Lưng dài vai rộng, eo thon, đúng là một bộ dạng thiếu niên xinh đẹp. Đôi mắt cũng đặc biệt sáng ngời, đồng tử màu đen sâu như vực thẳm. Nhìn qua không có nửa điểm khí thế nào, giống như một tên nhân loại bình thường.
Đường Tam ngẩn người, hắn vậy mà không nhìn ra được chủng tộc của đối phương. Một phần là vì cách xa, hắn không thể dùng Tinh Thần Lực đi cảm thụ, một phần là vì đối phương không có bất kỳ đặc thù chủng tộc nào, nhìn qua trông giống như một con người.
“Hắn thuộc chủng tộc gì? Trước đây chúng ta từng gặp qua chưa?” Đường Tam thấp giọng hỏi.
Mỹ công tử lắc đầu, nói: “Chúng ta không có gặp qua. Hắn thuộc Ám Hắc Ma Long tộc, được xưng là tuyệt thế kỳ tài của Ám Hắc Ma Long nhất mạch. Chính miệng Ám Ma Đại Yêu Hoàng từng nói, dù không phải trong đêm tối, hắn cũng có thể trở thành Vĩnh Dạ Quân Vương.”
Truyền thừa của Đại Yêu Hoàng bài danh thứ sáu, Vĩnh Dạ Quân Vương Ám Ma Đại Yêu Hoàng.