Va chạm lần thứ hai cơ hồ bộc phát chỉ sau lần đầu tiên vài giây, nhưng âm thanh không hề yếu hơn lần trước đó. Tiếng oanh minh kịch liệt cùng huyết mạch bạo tạc dẫn đến năng lượng ba động nhất thời làm vô số khán giả cùng đám quý tộc trên đài khách quý đứng lên.
Đây mới là chiến đấu bọn chúng muốn xem a! Đây mới là va chạm làm bọn chúng huyết mạch sôi trào. Quả thực là quá đã!
Thân thể Đại Miêu lại bị đánh bay ra ngoài, nhưng thân hình tên Hoàng Kim Mãnh Mã kia cũng hạ xuống, đã đến nửa đùi.
Trong nháy mắt khi rơi xuống đất, Đại Miêu đã phun ra một ngụm máu. Va chạm mãnh liệt như vậy, cường độ thân thể lại không bằng đối thủ nên tất nhiên sẽ bị thương nhẹ.
Nhưng khi phun máu ra, hắn lại nhảy lên cao, lần thứ ba chém trọng kiếm về phía đối thủ. Không có nửa điểm do dự, cũng không có ý muốn dừng lại hồi khí. Không chết liền tấn công, chính là như vậy!
“Oanh —-“
Quang diễm đỏ rực cùng năng lượng hoàng kim bạo tạc nổ tung. Lần này có thể nhìn thấy rõ trọng kiếm trong tay Đại Miêu đã bị cong, cho dù được Sư Hổ Kim Cương gia trì nhưng cũng có chút không chịu được va chạm cuồng mãnh như thế.
Lần này không giống lần trước, Đại Miêu chưa rơi xuống đất đã phun máu. Mà đối thủ của hắn, vị tuyển thủ Hoàng Kim Mãnh Mã tộc đồng thời chảy máu mũi và miệng. Với cường độ thân thể của Hoàng Kim Mãnh Mã mà bị thương, có thể thấy va chạm vừa rồi hung mãnh đến cỡ nào. Hơn nữa, thân thể vị Hoàng Kim Mãnh Mã này đã lún sâu xuống đất đến bẹn đùi.
Bây giờ hắn không còn cơ hội để rút ra nữa, bởi vì Đại Miêu sau khi rơi xuống đất, không thèm để ý đến mình bị thương mà đã vọt lên, trọng kiếm trong tay vẫn như cũ mang theo bạch quang hừng hực, trảm kích xuống người hắn.
Lúc này, trong mắt tuyển thủ Hoàng Kim Mãnh Mã đã bắt đầu có chút biến hoá. Gia hoả này là tên điên sao? Rõ ràng là hắn bị thương nặng hơn mình, cũng không có lực phòng ngự như mình, nhưng vì sao, vì cái gì mà điên cuồng công kích như vậy, ngay cả cho bản thân cơ hội điều tức cũng không có.
Lực phòng ngự của Hoàng Kim Mãnh Mã tộc đúng là rất mạnh, nhưng dù mạnh đến đâu cũng có cực hạn. Làm hắn sợ hãi là, mặc dù đối phương bị thương, nhưng mỗi kiếm phía sau đều mạnh hơn kiếm trước, lực lượng càng thêm cuồng bạo. Đôi trọng chuỳ của hắn cũng là một vật không tầm thường, nhưng lúc này trên đó đã có vô số vết tích. Mà hiện tại hắn không thể nào né tránh, chỉ có thể đón đỡ. Một chút năng lực của chủng tộc cũng không thể phát huy được.
Nhưng hắn không có nhiều thời gian suy nghĩ, trọng kiếm nặng nề kia đã từ trên trời giáng xuống, khí tức hung hãn không gì sánh được đã trảm xuống. Dù trọng kiếm kia có chút cong, nhưng khí thế lẫy lừng vẫn không có gì thay đổi.
“Oanh —-” Lần này, Đại Miêu không bắn ngược ra xa mà trực tiếp bắn thẳng lên không trung. Mà tuyển thủ Hoàng Kim Mãnh Mã kia đã lún xuống đến eo, đồng thời phun ra một ngụm máu. Một thanh chiến chuỳ trong tay đã bị bổ làm đôi, có thể thấy một kiếm này mạnh đến cỡ nào.
Mà Sư Hổ Kiếm Thánh bị bắn lên không trung thì đột nhiên thở sâu. Sư Hổ Kim Cương đang tán loạn lần nữa ngưng tụ, càng phát ra hào quang chói mắt. Hắn lại giáng xuống, thời gian so với trước đó còn ngắn hơn, lần nữa trảm xuống.
Đây là kiếm thứ năm, nhưng đã đủ để rung động tâm can, uy chấn quần lâm. Không có gì phức tạp, chính là liều mạng, điên cuồng chém gϊếŧ.
“A —” Tên Hoàng Kim Mãnh Mã gầm lên giận giữ, quang mang hoàng kim trên người bốc lên, dường như muốn đốt lên cái gì đó, thậm chí sau đầu hắn còn xuất hiện một quang luân hoàng kim. Mặt đất xung quanh thân thể hắn bắt đầu xuất hiện vết nứt, hiển nhiên là đã bạo phát toàn lực.
Nhưng quang mang đỏ rực giữa không trung tựa hồ hơi loé lên một cái, quang diễm đỏ rực vốn tràn đầy thân thể Sư Hổ Kiếm Thánh bỗng nhiên hội tụ vào bên trong, hoàn toàn dung nhập vào phía trong thanh trọng kiếm. Trọng kiếm được quang diễm đỏ rực gia trì trở nên có chút trong suốt, vẫn hiên ngang chém xuống như cũ.
Quang diễm hoàng kim đứng trước mặt quang diễm đỏ rực trực tiếp bị tách thành hai nửa, một kiếm kia cẫn cứ chém xuống.
“Oanh —-”
Vô số mảnh vụn phá toái bay tán loạn, đến mức thủ vệ xung quanh các đài tranh tài phải liên tục xuất thủ mới miễn cường ngăn trở được.
Hai bóng người đồng thời phun máu. Đại Miêu bay ngược ra, còn tên Hoàng Kim Mãnh Mã kia đã chôn dưới đất đến ngực.
Trọng kiếm trong tay Đại Miêu đã nát, song chuỳ trong tay đối thủ cũng phá toái. Song phương đều rách tay, máu tươi chảy xuống.
Đại Miêu rơi xuống phía xa, liên tiếp lảo đảo mấy bước, miệng liên tục phun máu mới đặt mông té ngồi xuống mặt đất.
Nhưng hắn vẫn như cũ giãy giụa đứng lên, từng bước từng bước đi đến chỗ Hoàng Kim Mãnh Mã. Mỗi một bước bước ra, quang mang đỏ rực lại lại bùng cháy, vẫn sáng rực như cũ.