Nhưng lực phòng ngự của Cố Lý rất mạnh, ý chí chiến đấu cũng rất ương ngạnh, cho dù về sau không khống chế được Trương Bạch Bân, hắn cũng có thể lúc phòng ngự tiến hành công kích, dùng cái đuôi như búa tạ đập trúng Trương Bạch Bân.
Mà lực phòng ngự của Trương Bạch Bân cũng không yếu, bổ sung uy năng hoả diễm vô cùng cường thế, phương diện lực lượng, tốc độ, bộc phát của hắn đều khá xuất sắc.
Hai người đánh rồi lại đánh. Thời gian trôi qua, Cố Lý tiêu hao càng lúc càng lớn, lưu quang trên người dần biến mất, ngay cả Yêu Thần biến cũng không cách nào duy trì.
“Ngừng!” Mộc Ân Tình dừng trận đấu lại. Tuy rằng Cố Lý có năng lực vô cùng đặc thù, nhưng dù sao Trương Bạch Bân có tu vi cao hơn, dựa vào tiêu hao chiến thắng Cố Lý.
Gời khắc này, trong nội tâm Đường Tam tràn ngập rung động. Hắn thậm chí còn cảm thấy Kim Bằng Biến vừa hấp thu có chỗ không tốt lắm. Năng lực khống chế thời gian của Cố Lý vô cùng mạnh mẽ, đây không phải là không gian giam cầm, mà là năng lực khống chế thời gian kì dị hơn cả không gian chi lực, lập tức có thể làm cho Thì Gian Ngưng Cố (làm dừng thời gian lại). Khống chế này còn tốt hơn nhiều so với khống chế không gian giam cầm. Với khống chế như vậy, dù Trương Bạch Bân có tu vi cao hơn Cố Lý một giai cũng không có biện pháp khắc chế.
Năng lực khống chế thời gian này, dù thế nào mình cũng phải học một cái. Kinh nghiệm chiến đấu của Cố Lý cũng không nhiều, cũng không có quá nhiều kỹ xảo chiến đấu, nhưng nếu Đường Tam có năng lực như Cố Lý, vậy có thể phát huy tác dụng cực lớn.
Bây giờ hắn đang tự hỏi, dùng năng lực khống chế thời gian này thay thế năng lực nào của mình, hay là không hấp thu Kim Bằng Biến, trực tiếp đem Yêu Thần biến của Cố Lý hấp thu?
Nhưng mà năng lực phi hành cũng rất trọng yếu, thật là có chút khó xử nha! Hắn lại không dám tuỳ tiện dung hợp các lạc ấn khác nhau, vạn nhất xảy ra hiệu quả ngược lại sẽ rất phiền toái, thực lực của mình không tiến bộ mà còn lùi lại.
“Độc Bạch sư huynh, Yêu Thần biến của hai vị sư huynh này là gì vậy? Nhìn thật thần kì.” Đường Tam thấp giọng hỏi.
Độc Bạch nói: “Trương Bạch Bân là Xích Giao Biến. Xích Dao là một loại Á Long, số lượng rất ít. Trong các Á Long cũng là loại rất cường đại. Năng lực của hắn khá toàn diện, lực lượng, bộc phát, tốc độ, khống chế Hoả nguyên tố. Lão sư đều đánh giá năng lực của hắn là toàn diện. Cố Lý sư huynh thì rất lợi hại, Thì Quang Ngạc Yêu Thần biến, cũng gọi là Thì Quang biến. Năng lực khống chế thời gian này rất lợi hại. Nghe nói, nếu có thể tu luyện tới Thần cấp, thậm chí có thể nghịch chuyển thời gian trong phạm vi lớn, cải tử hoàn sinh. Bất quá năng lực của hắn cũng giống ta, tu luyện rất khó khăn, thăng cấp cũng rất khó khăn.”
Thì Quang Ngạc, Xích Giao! Các nam bảo vật, các ngươi chờ ta a …
Đường Tam âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt. Hắn thấy rằng, sau khi tới đây, nhận thức về Yêu Thần biến của mình đã có tiến bộ. Sau khi đi vào học viện Cứu Thục, hắn xem như được mở rộng tầm mắt, chính thức thấy được những năng lực của Yêu Quái Tộc cường đại.
Những năng lực trước kia của mình không thể so sánh với chúng. Mà điều chỉnh lại như thế nào, phối hợp ra sao, chỉ sợ là một vấn đề mà tương lai mình phải suy nghĩ thật cẩn thận. Nếu phối hợp thật tốt, không thể nghi ngờ sẽ làm cho thực lực của mình tiến một bước rất dài.
Khoá thực chiến vẫn còn tiếp tục, trận chiến vừa rồi thời gian tương đối dài, cũng mất năm phút, bởi vì song phương lâm vào trạng thái giằng co. Đường Tam và Trình Tử Chanh, thi đấu chỉ cần mười mấy giây thì đã kết thúc.
Các trận tiếp theo Đường Tam đều xem rất chăm chú, Hắn phát hiện, năng lực của các sư huynh đều rất đặc thù, không ai có Yêu Thần biến bình thường. Tuy rằng kinh nghiệm vào kỹ năng chiến đấu Đường Tam không dám khen, nhưng thiên phú của bọn họ không phải các phụ thuộc nhân loại trước kia hắn nhìn thấy có thể so sánh. Dù là đám Yêu Quái Đường Tam nhìn thấy cũng không có mấy tên có huyết mạch như thế này.
“Đường Tam, nghỉ ngơi tốt chưa?” Sau trận thực chiến thứ bảy kết thúc, Mộc Ân Tình lần nữa gọi Đường Tam.
“Ta đã nghỉ ngơi tốt rồi, lão sư.” Đường Tam cung kính nói.
Mộc Ân Tình gật gật đầu, nói: “Trận đấu cuối cùng do ngươi tiến hành, đối thủ của ngươi là Vũ Băng Kỷ. Vũ Băng Kỷ là người duy nhất trong các đệ tử đạt đến Lục giai. Ngươi cố gắng hết sức, để cho chúng ta xem cực hạn của ngươi là đến đâu.”
“Lục giai?” Đường Tam không khỏi có chút kinh ngạc. Hắn biết Vũ Băng Kỷ là ai, tuy rằng mọi người chưa quen thuộc lắm, nhưng trong thực chiến chỉ có hai người chưa xuất chiến. Một là Độc Bạch, người còn lại là một thanh niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi.