“…” Đàn anh, anh thay đổi rồi!
“Đi KTV đi, chúng ta cùng nhau đi hát!”
Nói xong, vị đồng nghiệp tiên phong đề xuất ý kiến vỗ vai Dương Thư Lạc, hỏi cậu: “Dương Thư Lạc, cậu có đi không?”
“Ừm, vừa lúc không có việc gì.” Cậu đáp lại, song ánh mắt hoàn toàn không nhìn về phía anh ta, từ đầu đến cuối vẫn rơi vào người Thẩm Chiêu Lộc.
Thẩm Chiêu Lộc vốn đang thu dọn cặp tài liệu, sau khi nghe thấy cậu đáp ứng thì hơi sững sờ, dường như đây không phải là điều mà anh đã đoán trước.
“Chẳng phải cậu nói là tan tầm sẽ đi tập thể hình sao?” Đồng nghiệp B, hoàn toàn không biết nội tình, khó hiểu hỏi một câu.
“Phòng gym thì đi lúc nào chả được.”
“Đúng nhỉ, khó khăn lắm mới tụ tập được với nhau mà…”
————
Thẩm Chiêu Lộc luôn cảm thấy không thoải mái với những cuộc tụ tập như thế này.
Hơn nữa là đồng nghiệp đang rất vui, tụm năm tụm ba nâng ly lên kính rượu với mình, song tửu lượng của anh rất kém.
Anh khẽ cau mày, ngay sau đó lại treo lên một khuôn mặt tươi cười không có độ ấm, vừa định cầm lấy ly rượu thì một bàn tay có khớp xương rõ ràng đột nhiên duỗi ra, nâng ly rượu của anh lên.
“Dạ dày của giám đốc không tốt, không uống rượu được.” Dương Thư Lạc nở nụ cười, không nhìn ra cảm xúc, “Để tôi uống thay anh ấy cho!”
Thẩm Chiêu Lộc muốn nói gì đó, rốt cuộc lại không thể nói được gì.
Tiếng hát quỷ khóc sói gào lan truyền trong phòng lớn, Thẩm Chiêu Lộc xoa xoa thái dương, thừa dịp mọi người đang hừng hực khí thế mà lẳng lặng chuồn ra khỏi phòng. Anh trốn vào toilet vặn vòi nước nóng, rửa mặt hai cái qua loa, nhìn mình trong gương rồi vỗ vỗ hai má, nở một nụ cười khéo léo.
“Chiêu Lộc.” Dương Thư Lạc đẩy cửa bước vào, trong giọng nói của cậu mang theo chút run rẩy khó nhận ra, chỉ nhìn anh mà không dám tiến tới.
Gặp lại sau một thời gian dài, cậu vốn nghĩ rằng chỉ cần có thể nhìn thấy Thẩm Chiêu Lộc là đã đủ hài lòng rồi, nhìn từ xa là được rồi.
Không dám hy vọng xa vời gì nhiều cả.
Nhưng người mình thích đang ở ngay trước mắt, làm sao cậu có thể cam tâm chỉ đứng nhìn từ xa đây, cậu muốn chạm vào anh một cách thân mật.
Thẩm Chiêu Lộc nhìn cậu trong gương, cậu nhóc năm nào đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông có thể tự mình đảm đương mọi việc, anh thở dài khe khẽ.
“Sao em lại đến đây.”
“Em nhớ anh.” Dương Thư Lạc nói thẳng.
Thẩm Chiêu Lộc giật mình trong phút chốc, tựa như anh vừa nghe thấy một chuyện gì đó rất khó tin, song anh nhanh chóng định thần lại.
“Em say rồi, để anh đưa em về.”
Dương Thư Lạc ngồi trong xe giống như một quả bóng cao su bị xì hơi.
Cả đoạn đường không nói gì, Thẩm Chiêu Lộc hỏi vài câu liên tục nhưng không nhận được hồi đáp, anh đành phải đưa cậu về nhà mình. Sau khi dừng xe, anh phát hiện Dương Thư Lạc ngồi ở ghế sau đang nhắm mắt, tựa như đang ngủ.
“Dậy dậy ——” Anh đành phải xuống xe, mở cửa vỗ vai Dương Thư Lạc, nhìn thấy cậu mờ mịt mở to mắt.
Đôi mắt của Dương Thư Lạc ửng đỏ, “Đàn anh…”
Uống say rồi, Thẩm Chiêu Lộc mềm lòng, khoác cánh tay cậu lên vai mình, sau đó dìu cậu từ trong xe ra vào nhà.
Đặt Dương Thư Lạc lên giường, Thẩm Chiêu Lộc nhìn hai má hơi ửng đỏ của cậu, muốn rót một ly sữa cho cậu giải rượu.
Một bàn tay bất thình lình bắt lấy cổ tay anh, Dương Thư Lạc nằm trên giường nắm chặt tay đối phương, nhìn anh bằng đôi mắt ướt sũng như một con cún, dường như sợ rằng giây tiếp theo anh sẽ trốn đi mất.
“Em…” Dương Thư Lạc nhìn anh, Thẩm Chiêu Lộc mím miệng định lảng sang chuyện khác, lại đột nhiên bị cậu ngắt lời.
Hàng mi dài của Dương Thư Lạc dính chút hơi sương, dưới ngọn đèn lại sáng lấp lánh khiến cho người ta không thể dời mắt được, anh chỉ cảm thấy trên mặt mình nóng lên.
“Đừng đi, em thích anh mà.”
Là sự yêu thích suốt một đời.
Một sợi dây trong đầu Thẩm Chiêu Lộc bị chặt đứt, anh im lặng ngồi bên giường một hồi lâu mới hỏi: “Em nói cái gì?”
“Em thích anh, thích, rất thích.” Dương Thư Lạc cong khóe môi lên, mang theo khí phách của thiếu niên, sạch sẽ đơn thuần.
“Mặc dù đã uống rượu nhưng em không say, em biết rõ mình đang nói cái gì; từ năm mười bảy tuổi đã thích anh, cho đến bây giờ vẫn muốn ở bên anh trọn đời. Em đã nói rằng, đợi một ngày nào đó em có năng lực ở bên cạnh anh, khi đó em mới có thể biểu lộ tấm lòng của mình cho anh thấy.”
“Em đã nói với anh vào cái ngày mà em muốn thi vào đại học A đó.” Cậu tháo mắt kính của Thẩm Chiêu Lộc ra, in một nụ hôn lên trán anh.
“Xin lỗi anh, em đến muộn rồi, hiện tại anh có bằng lòng chấp nhận Dương Thư Lạc dùng thân phận người yêu đi bên cạnh Thẩm Chiêu Lộc không?”
“Anh bằng lòng.” Thẩm Chiêu Lộc bất chợt nở nụ cười, anh giơ tay ôm lấy cổ của cậu, dùng một nụ hôn để tuyên bố quyết định của mình.
————
Thẩm Chiêu Lộc vào năm nhất ở đại học A.
Đêm trước khi Dương Thư Lạc tốt nghiệp, Thẩm Chiêu Lộc cảm thấy không yên lòng, anh gọi cho cậu hai cuộc nhưng điện thoại vẫn tắt máy như cũ.
Điện thoại lẫn tin nhắn của anh cũng đều biệt tăm biệt tích.
Lần đầu tiên Thẩm Chiêu Lộc cảm thấy hoảng sợ, cùng lúc đó lại nhận được tin dữ về chuyện bà nội qua đời, ngôi nhà ở quê cũng đang phải đối mặt với việc phá dỡ.
Người bố đã lâu không gặp đã từ Mỹ trở về.
Bà nội mất, bố mẹ tái hôn, anh không còn người thân để nương tựa, dù sao vẫn mang dòng máu nhà họ Thẩm, người bố thành đạt nhất quyết không cho đứa con cả của ông lưu lạc bên ngoài.
Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của bố, cuối cùng anh cũng phải thỏa hiệp.
Bị ép lên máy bay đến Mỹ, ngay trước khi lên máy bay, anh còn nghiêm túc gửi một tin nhắn cho Dương Thư Lạc.
“Lúc đó em làm mất điện thoại lâu rồi.” Dương Thư Lạc lộ vẻ ảo não, “Anh nói gì trong tin nhắn vậy?”
“Một ít chuyện vặt thôi.”
Mặt mày của người đàn ông cong lên, không có ý định nói tiếp.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó ——
Anh dựa vào tường, gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, lặp đi lặp lại nhiều lần mới đỏ mặt, lấy hết can đảm nhấn nút gửi đi.
Anh thích em, em có bằng lòng đợi anh không?
Thẩm Chiêu Lộc không khỏi cảm thán một câu tạo hóa trêu người.
May mắn thay, bọn họ đi một vòng vẫn có thể gặp lại.
HẾT
Editor lảm nhảm: Một câu chuyện tình cảm ngốc xít đáng yêu, cảm ơn tác giả, cảm ơn mọi người đã đọc!! *(੭*ˊᵕˋ)੭*ଘ