“Anh đóng gói hai phần cơm hộp rồi, không biết em thích ăn cái gì, em xem thử hộp nào phù hợp với khẩu vị của mình nhé.”
“Sao cũng được hết ạ, em không kén ăn đâu.” Rõ ràng là hai người không gặp nhau được mấy lần, đàn anh lại mua cơm cho cậu, chuyện này quả thực khiến cho Dương Thư Lạc có chút thụ sủng nhược kinh, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.
Nghĩ đến việc sau khi cơm nước xong xuôi lại phải lao động, Dương Thư Lạc chỉ biết ủ rũ cúi đầu đào cơm, mãi đến khi trước mắt có một hộp sữa đặt xuống mới không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt Thẩm Chiêu Lộc dịu dàng cười với cậu, “Ăn từ từ thôi, đừng lo lắng.”
Dương Thư Lạc nhìn người trước mặt đến ngẩn ra.
Đôi mắt của thiếu niên phản chiếu bóng dáng của chính mình, giọng nói nhẹ nhàng quá thể, cậu cúi đầu nhỏ giọng nói cảm ơn, ánh mắt cũng dần dần trở nên chua xót ướt át, trong lòng giống như có thứ gì đó muốn trào ra.
Thẩm Chiêu Lộc không cảm nhận được sự thay đổi của cậu, khóe miệng mang theo ý cười, nói với cậu tình hình trước mắt: “Tranh báo tường sắp xong rồi, chỉ còn một vài món trang trí chưa được dán lên thôi, tất cả đều do các cô gái trong hội học sinh chọn; lát nữa anh có thể vịn cái bàn giúp em, hoặc là anh dán nửa bên trái, em dán nửa bên phải.”
“Anh thấy hiệu suất của vế sau sẽ nhanh hơn, còn cái trước thì tương đối an toàn hơn.” Tiếng reo hò và cười nói của đám học sinh thỉnh thoảng vang lên từ sân thể dục, làn gió nhẹ ấm áp xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng thổi bay mái tóc của anh, Dương Thư Lạc nhìn đối phương không chớp mắt.
Cậu thấy Thẩm Chiêu Lộc chớp mắt, hàng mi dài tựa như những cánh bướm đang khiêu vũ. Anh giương mắt nhìn Dương Thư Lạc, ánh mắt dịu dàng như nước rơi trên người cậu, trong lòng cậu chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả. Dương Thư Lạc nhìn đôi môi nhạt màu của anh mở ra khép lại, nghe thấy anh hỏi mình: “Có vấn đề gì không?”
“Không ạ.” Cậu cúi đầu, né tránh tầm mắt của Thẩm Chiêu Lộc.
——
Liên hoan nghệ thuật rất được mong đợi đã diễn ra theo đúng lịch trình.
Trước kia, Dương Thư Lạc thường ở một mình, hầu như cậu không có hứng thú gì đối với các hoạt động tập thể, hôm nay lại phá lệ ngồi dưới sân khấu. Đám học sinh rỉ tai nhau thì thầm bàn luận, sau khi Thẩm Chiêu Lộc – người dẫn chương trình, bước lên sân khấu, trực tiếp khiến cho mọi người sáng mắt lên.
Nữ sinh cùng dẫn chương trình mặc lễ phục nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú trang điểm nhẹ nhàng. Thấy vậy, Trần Lộ Lộ chớp chớp đôi mắt đầy sao, không khỏi cảm thán: “Trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa quá đi mất!”
Ánh mắt của Dương Thư Lạc đuổi theo người trên sân khấu, nghe vậy thì chỉ cảm thấy đặc biệt chói tai, vô cớ khiến cho cậu cảm thấy khó chịu.
Em muốn trở thành một người giống như anh.
Loại suy nghĩ này tựa như cỏ dại, tùy tiện sinh trưởng ở trong lòng.