~
[Ghi chép của Tiểu Trúc – Nhật ký công tử trốn nhà.]Bất tri bất giác ta đã đi theo Y công tử bốn tháng năm ngày ba canh giờ hai khắc. Tuy rằng bắt đầu từ một tháng gần đây, Y công tử nói rằng mình không phải Y công tử, mà là Tại Trung công tử. Nhưng, ta nghĩ khả năng ấy không lớn. Còn không phải sao, tính cách giống nhau như đúc, hơn nữa bắt đầu từ ngày ta đi theo Y công tử đến nay, bốn tháng người đã trốn nhà 27 lần! Lúc này đây, công tử giống như thật sự phát hỏa, rất khác với trước kia, hắn nói muốn đến nơi khác? A~ Cuối cùng, nửa canh giờ sau (trước đó, khi vừa rời khỏi Vương phủ được nửa giờ, bây giờ lại thêm nửa giờ nữa, vị chi một giờ tất thảy) hắn cũng quyết định ngủ lại một khách điếm trên đường đi, ta nghĩ lần này cũng không quá mười ngày sẽ được Vương gia tới đón về.
~
Trong khách điếm.
Thời gian trôi qua rất nhanh khi ở ngoài Vương phủ, bất tri bất giác chúng ta đã tới đây được ba ngày. Vốn tưởng sẽ rất nhàm chán, nhưng sự thật, hắc hắc, với bản lĩnh của mình thì ta có thể nhàm chán sao? Đã nói rồi, vàng nguyên chất thì dù có đi tới đâu cũng sẽ tỏa sáng. Huống chi bộ dáng của ta lại, haiz, ta nghĩ mình sẽ chẳng thể có cuộc sống bình thường như bao người được đâu. Vì sao ư? Ngươi tự nhìn mà xem.
“Công tử, ngươi ngồi dậy đi, để người khác nhìn thấy cảnh này rất không nên.”
“Xí, thắt lưng ta mỏi quá, ngồi như thế này một lát cũng không được sao?” Nhưng mà, đúng là tư thế này có chút ảnh hưởng đến hình tượng của ta, nên chỉnh lại một chút. Tư thế của ta hiện tại, hệt như một con rắn đang bò dài trên bàn.
“Công tử.”
“Việc gì?” Tiểu nhị đáng thương, lại bị người khác gọi đi chạy vặt.
“Đại gia bên kia nói, đĩa vi cá này là tặng cho công tử.”
“Nga, đặt đấy đi.” Tuy mỗi ngày đều ngồi ở khách điếm, nhưng mà, vẫn có khối chuyện tốt phát sinh. Ai bảo bộ dáng ta tốt như vậy làm gì, cả ngày có không dưới mười người lấy lòng ta. Chẳng qua, tố chất của những nam nhân này quá kém, ngay cả một phần vạn của tên họ Trịnh chết tiệt và Hàn Canh đẹp trai cũng chẳng bằng.
Ta nhìn sang vị đại ca vừa cho ta con cá gật đầu thay lời đa tạ, ách =O= Ta nói vị đại ca kia a, răng cửa của ngươi đâu cả rồi? Đừng nói với ta là tuy nhìn ngươi trưởng thành như vậy nhưng thật ra ngươi vẫn còn trong thời kỳ thay răng a?
“Công tử, đại gia bên kia nói….”
“Được rồi, ngươi đi đi.” Không cần ngươi nói, lại thêm một tên nữa mời ta ăn chứ gì? Nghe nói “Nghe nói truyền thuyết Trung Quốc có Nữ Oa Nương nương đắp đất tạo người a, thế tại sao nương nương lại bất công như thế? Ngươi xem nương nương đã đắp thế nào mà vị đại ca này lại có bộ dáng như thế?
Này! Ngươi còn cười? Ta là đang nói bộ dáng hiện tại không thuộc về ngươi, chẳng lẽ ngươi không hiểu ánh mắt ta đang nói gì hay sao? Còn có, chòm râu của ngươi cũng thế, ngay cả thổ phỉ cũng không bằng.
“Công tử, công tử.”
“A? Gì thế?”
“Ngươi đừng nhìn nữa, ta thấy tên này mười phần hết chín phần là có ý đồ đen tối với ngươi, ngươi nhìn hắn cười như thế nào đi.”
“Nga.” Ta tiếp tục ngậm chiếc đũa của mình.
“Công tử nha, tại sao công tử không ăn những thứ họ đưa cho ngươi?”
“Ngươi ăn đi, ta no sắp chết rồi.” Không biết tên họ Trịnh kia bây giờ thế nào, a a a?? Ta quan tâm hắn làm gì? Tốt nhất là cho hắn tức chết đi! Cho ngươi hối hận đến chết!
“Công, công tử…..”
“Gì vậy a?” Nghe giọng nói bất thường của Tiểu Trúc, ta kiêu ngạo ngẩng đầu lên. Thì ra…..
“Ngươi hẳn đã nháo đủ rồi đi?”
O_O Sao hắn có thể tìm đến đây? Không đúng, sao ta lại ngu đến thế? Hắn là ai? Hắn là Vương gia, Vương gia đấy, nếu chỉ tìm người cũng không thấy thế khác nào hai chữ ‘Vương gia’ ấy là thứ bỏ đi?
“Ai nói ta nháo? Ta nhất quyết không về.”
“Theo ta về.”
“Buông tay, nắm chặt như vậy làm gì, muốn chặt đứt nó hay sao? Này!!!”
Các ngươi, các ngươi, những tên vô dụng này!! Nhìn thấy người ta bị bắt cóc như vậy cũng không đến giúp!! T^T
~
[Ghi chép của Tiểu Trúc – Nhật ký công tử trốn nhà.]Cứ như vậy, lần trốn nhà lần thứ 27 của Y công tử rốt cuộc tuyên bố chấm dứt. Nhìn cách công tử nghiến răng nghiến lợi hai mắt mở lớn kia, ta nghĩ, Vương gia a, ngài chết chắc rồi =_=+
~
Vương phủ.
“Tiểu Trúc, chúng ta về Lăng Dạ Các đi!” Lăng Dạ Các chính là nơi ta sống ở Vương phủ.
“Ân…..” Ta thấy ánh mắt của công tử gần như phát ra lửa! Hắn lúc nào cũng rất dĩ diện, vậy mà hôm nay bị Vương gia lôi đi trước mặt nhiều người như thế.
“Đứng lại. Tiểu Trúc, ngươi lui ra đi.”
“Vương gia! Ngài đúng là người tốt!!! T^T……Công tử à, ngươi không được khi dễ Vương gia đâu a~”
“Vâng!” Nói xong, ta liền dùng tốc độ 1000m/s rời khỏi hiện trường.
“Ta đây cũng đi.”
“Ta có nói rằng ngươi được phép đi hay sao?”
“A, không ngờ trí nhớ của Trịnh Vương gia đây lại kém đến thế nha, vài hôm trước, ai là người đã nói ‘cút khỏi đây càng nhanh càng tốt’ a? Là ai thế nhỉ? Ngay cả ta cũng chẳng nhớ ai đã đuổi ta đi như thế~” Tức chết ngươi!!! >ω<
“……….”
“Là ai đã bắt ta về bên cạnh rồi cũng chính hắn đuổi ta đi vậy a?”
“Ai đã nói lương tâm ta đã bị cẩu tha a?”
“Ai đã nói dù ta đi rồi thì hắn cũng không hối hận a? Là ai hả?? Ta đây đúng là hồ đồ, thế nhưng lại quên mất tên đó là ai. Xin hỏi Vương gia đây, ngài có biết người đó là ai hay không?”
Xùy, sao không phản đối? Hối hận đi! Tự trách đi! Đáng đời!
“Thực xin lỗi…..”
“Ân? Có ai vừa lên tiếng sao? Tại sao ta đây nghe được âm thanh gì đó rất mơ hồ, Vương gia, ngài có nghe thấy không?”
“Thực xin lỗi, là ta sai, ta không nên nói như thế.”
“Phải không? Nhưng ta hiện tại lại cảm thấy người bị đuổi đi nọ rất đáng bị như thế! Ngài nói xem có phải người đó đáng bị như thế hay không? Người ta đã đuổi hắn đi, thế mà hắn lại không đi mà cứ trơ ra đấy, tiếp tục ở lại nơi này để bị người ta khinh bỉ, xem thường! Ai thế nhỉ? Hắn ngốc như vậy, bị đuổi đi là đáng đời lắm!” Hừ, ta đây chính là muốn ngươi cắn rứt đến chết! Ha ha ha ~
“Y!”
“Không được gọi ta là Y, ta đây không phải Y!”
“A?”
Nguy rồi…..Nhìn vẻ mặt kinh ngạc tột độ của hắn kìa…..Sao đột nhiên ta lại kích động như vậy a? Phiền phức rồi đây.
“Ta…..Ta đi trước.” Bây giờ cách ứng phó tốt nhất chính là, nhanh chóng chuồn khỏi hiện trường.
“Không được đi.”
=_=|| Bị giữ lại… Xem ra lần này khó lòng trốn thoát.
“Nói rõ ràng cho ta, ngươi vừa rồi nói cái gì?”
“Không có gì, a~ Trăng đêm nay tròn thật ~”
“Đêm nay không có trăng! Nói mau, ngươi vừa nói cái gì?”
“A? Không có trăng à? Nhưng ta lại thấy nha. Hảo, hảo đẹp…..Được rồi, đừng nhìn ta bằng ánh mắt như thế, ta nói là được chứ gì! Ta không phải Y, ta là Kim Tại Trung!”
“Kim……..Tại Trung?”
“Đúng! Ta là người đến từ tương lai, aish, không nên hỏi ta những chuyện liên quan đến Y, bởi có hỏi ta cũng không thể trả lời.”
“Ngươi, không phải Y?”
“Đúng! Từ khi trở về từ Di Xuân Viện, ta hoàn toàn không phải Y! Nhưng ta chưa từng lừa ngươi bao giờ, đối xử với ngươi như thế đều xuất phát từ tấm lòng, chỉ là một chút ký ức về ngươi ta cũng không có.”
Hắn sao thế? Vì cái gì lại đứng như trời trồng ra vậy? Ngạc nhiên lắm sao?
Nhìn này, hắn thả tay ta ra rồi chậm rãi quay lưng rời đi, tim,……tại sao lại nhói lên như vậy? Ta đang làm gì? Những tình cảm, những cử chỉ dịu dàng kia chưa bao giờ dành cho Kim Tại Trung, mà là dành cho Y! Từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ, là Y nữa. Và, cũng không bao giờ, nhận được tình cảm của hắn…..