Lạc Xuất Vân thấp thỏm: “Sao em ấy vẫn chưa tỉnh lại vậy ạ?”
Bác sĩ ngẫm nghĩ: “Đầu cậu ấy đã phải chịu va đập mạnh, có lẽ là bị ảnh hưởng do đó. Thôi thì cứ tạm vậy đã, trong vòng 2 ngày nữa chắc chắn sẽ tỉnh lại thôi.”
Lạc Xuất Vân hơ nóng khăn lau người cho em trai, lúc cởi quần áo ra mới thấy dáng người và khuôn mặt của đứa nhỏ này đúng là khác xa nhau.
Gương mặt kia là dạng băng sơn mỹ nhân đẹp động lòng người, tinh xảo như một bức vẽ, thế nhưng dưới bộ quần áo bệnh nhân lại lộ ra cơ bụng tám múi….
Lạc Xuất Vân hơi ghen tị chậc một tiếng, chậm rãi lau từ bả vai Lạc Vu Sơn xuống, đến gần thắt lưng ánh mắt nhẹ lướt qua một nơi, bất động.-.
Lạc Vu Sơn đang mặc quần ngủ rộng rãi, chỗ kia lại dựng đứng lên tạo thành một túp lều.
Lạc Xuất Vân xấu hổ dừng tay ở trên bụng đối phương, ngước lên thấy Lạc Vu Sơn vẫn ngủ ngon lành. Da đầu anh tê dại, nhắm chặt mắt nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm nhanh chóng cởi quần em trai ra.
Sau đó, em trai nhỏ kia rất hưng trí nha, bật thẳng ra trước mắt anh….
Lạc Xuất Vân che mặt, tận lực bơ đi thứ đó, vòng qua phía bên kia định lau phần đùi trong cho Lạc Vu Sơn thì đột nhiên bị hắn giữ chặt tay lại.
Lạc Vu Sơn nặng nề nhìn chằm chằm vào anh, âm thanh có chút khàn khàn mang theo giọng mũi làm nũng: “Anh ơi, em khó chịu lắm.”
Lạc Xuất Vân: “……”
Bàn về truyện
Tôi còn đang khóc lóc ỉ ôi dịch đến đoạn cuối thì không ngậm được miệng, trời ạ!!!!!!!!!
À nay dịch chương 24 xong sợ qua dịch 2 chương tiếp xem đứa nhỏ có sao không nên chưa soát chính tả với lồng link nữa, giờ chạy đi xử lý ngay đây -.-
Định làm tiếp nhưng sợ bấn quá xong thức đêm dịch liền mấy chương còn lại nên thôi, mai nhá, giờ chạy đi đọc QT đã >.<
Chương sau dự là quắn lắm đây!!!!!! Hét trước chút aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……