Lộ Vô Quy “Dạ” một tiếng. Điện thoại di động của nàng sớm bị nổ hư rồi, đành phải mượn máy bàn trong cửa hàng của ông cụ mắt quỷ để gọi điện thoại. Số điện thoại của Trang Phú Khánh và Thái Phân nàng đều nhớ. Rất nhanh điện thoại liền kết nối, sau khi nàng nói mấy câu với Trang Phú Khánh, Thái Phân xong, Tả Nhàn nghe điện thoại, hỏi nàng: “Mấy đứa đều ổn đó chứ?”
Lộ Vô Quy nói: “Rất tốt, Du Thanh Vi còn bảo cháu gọi điện thoại cho cô báo bình an. Chị ấy cùng Tiểu Thứ uống xong thuốc thì ngủ mất rồi.”
“Uống thuốc? Tụi nó làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Âm lượng của Tả Nhàn cao hơn ngày thường rất nhiều, nói chuyện vừa vội vừa mau.
Ông cụ mắt quỷ ngồi ở cửa hút shisa không nhịn được trợn đôi mắt chỉ còn lại tròng trắng xem thường nhìn Lộ Vộ Quy.
Lộ Vô Quy nghe giọng nói của Tả Nhàn hình như là cuống cuồng rồi, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào, nói: “Nổ bùa âm lôi âm khí nặng, ba gã Quỷ Đạo rút âm độc cho mấy chị ấy rồi. Mấy chị ấy thân thể yếu ớt, ông cụ mắt quỷ ở tiệm quan tài để cho lão Trung y trên trấn kê thuốc bổ khí hồi nguyên cho mấy chị ấy uống.”
Tả Nhàn hỏi: “Ba vị quỷ đại sư đều ở đấy?”
Lộ Vô Quy nói: “Ở đây ạ, ngủ ngon ngay tại phòng bên, cơm trưa cũng không dậy ăn.”
Tả Nhàn hỏi: “Mệt lắm phải không?”
Lộ Vô Quy nói: “Đúng thế, một đêm không ngủ, đến bây giờ cháu vẫn chưa chợp mắt đâu. Lát ăn cơm trưa xong cháu cũng phải đi ngủ một giấc.”
Lại hàn huyên mấy câu, Tả Nhàn đang muốn cúp điện thoại, Lộ Vô Quy chợt nhớ tới một chuyện, lại để cho Trang Phú Khánh nghe điện thoại. Nàng nói với Trang Phú Khánh: “Ông con bị bùa phong quỷ nhốt ở trong linh bài, phải sớm tối dâng hương cho ông, dương gian dương khí nặng, không có hương khói ông sẽ rất mau tan mất.” Nàng nghe thấy Trang Phú Khánh nhận lời, lúc này mới cúp điện thoại.
Nàng ăn xong cơm trưa ở chỗ ông cụ mắt quỷ, liền rúc đến bên cạnh Du Thanh Vi, dựa sát vào Du Thanh Vi mà ngủ bù.
Trong mơ màng, nàng nghe thấy giọng của Tiết Nguyên Kiền từ ngoài nhà truyền tới, hỏi mấy người các nàng có ở đây hay không, ông cụ mắt quỷ trò chuyện với hắn mấy câu, nàng lại ngủ thiếp đi.
Lúc nàng tỉnh đã hơn năm giờ chiều, từ trong nhà đi ra ngoài thì thấy Tiết Nguyên Kiền ngồi ở cửa tiệm.
Tiết Nguyên Kiền nhìn thấy Lộ Vô Quy đi ra, đứng lên nói: “Tiểu Lộ tỉnh ngủ rồi? Thanh Vi cùng Tiểu Thứ thế nào rồi?”
Lộ Vô Quy nói: “Chu lão đầu nói trước mắt cứ uống thuốc bắc bảy ngày xem sao đã.” Nàng nhìn sắc trời, nói: “Nên đến chỗ Chu lão đầu lấy thuốc rồi.”
Tiết Nguyên Kiền nói: “Anh đi lấy cho.” Sau khi hỏi Lộ Vô Quy đường đi thế nào, liền đi ngay.
Lộ Vô Quy vui vẻ có người chạy vặt.
Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ uống thuốc thang xong lại mê man ngủ thiếp, cơm tối cũng không dậy ăn.
Tiết Nguyên Kiền lại đến trạm xá một chuyến tìm bác sĩ tới truyền dịch cho các cô, sau lại trao đổi với ông cụ mắt quỷ muốn ở chỗ này ngủ lại mấy đêm.
Sau khi bàn xong tiền thuê phòng, ông cụ mắt quỷ đồng ý cho họ thuê căn phòng mấy người Du Thanh Vi ngủ và căn phòng Quỷ Đạo ở, bọn họ có thể tắm ở đây, nhưng không bao ăn. Tiết Nguyên Kiền lại đi siêu thị trên trấn mua ít lương khô cùng nước suối, còn tới tiệm cơm đóng gói thức ăn mang về.
Đến buổi tối, Tiết Nguyên Kiền thấy Lộ Vô Quy rất hăng hái mà ngồi ở đó xem ti vi, hỏi nàng muốn vẽ bùa không?
Lộ Vô Quy nghĩ bùa luôn không đủ dùng, liền gật đầu nói: “Được thôi.”
Tiết Nguyên Kiền tìm ông cụ mắt quỷ mua rất nhiều vật liệu bùa cho Lộ Vô Quy vẽ bùa.
Lộ Vô Quy hai ngày nay ngoài ngủ nghỉ ra thì đều dùng để vẽ bùa, bùa phong cương cùng bùa dương vẽ đặc biệt nhiều.
Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ ngủ hai ngày hai đêm mới tỉnh, chuyện này quả thực khiến Lộ Vô Quy lo lắng cho hai cô. Cũng may hai cô vẫn có thể bị gọi dậy ăn một chút gì cùng uống thuốc, thỉnh thoảng sẽ còn loạng chòa loạng choạng tựa như mộng du đi nhà vệ sinh, ít nhiều để Lộ Vô Quy có thể an tâm một ít.
Khả năng là trước đó mệt nhọc quá độ vả lại mất máu quá nhiều nguyên khí hao tổn nghiêm trọng, Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ nghỉ ngơi thêm hai, ba ngày mới khôi phục chút sức sống, trên mặt rốt cuộc có thể thấy ít màu sắc đỏ thắm.
Du Thanh Vi nhìn thấy Tả Tiểu Thứ lấy lại sức, thở phào nhẹ nhõm thật dài. Lúc này mới bắt tay trù hoạch chuyện tiếp theo sau khi nổ banh Càn Khôn Âm Dương cục.
Cô cảm thấy Lộ Vô Quy cũng dốc hết sức, thời gian xấp xỉ một tuần vẽ đầy một ba lô bùa, trong đó phần lớn đều là vẽ cho cô cùng Tả Tiểu Thứ. Du Thanh Vi trong lòng cảm động. Lúc cô đi kích nổ bùa âm lôi, gần như cho là mình sẽ bỏ mạng ở đó, lại không ngờ rằng Lộ Vô Quy mang cô ra ngoài.
Khiến Du Thanh Vi không ngờ đến nhất là trên tay ông cụ ở tiệm quan tài lại có bùa Thiên Cương thần lôi Hứa Đạo Công tự tay vẽ.
Chẳng qua, rất nhanh, cô lại thấy yên lòng. Hứa Đạo Công ăn tiền trợ cấp, ngay cả ruộng cũng không trồng được, nếu như không vẽ bùa bán, đến cả cơm cúng mùng một, mười lăm mỗi tháng cho Lộ Vô Quy ăn cũng không cung cấp nổi. Gà trống to ít nhất nuôi bảy năm mới có thể mổ làm cơm cúng huyết thực*, chưa kể đến thức ăn mà gà trống to ăn, tính nhiều năm cũng không rẻ.
(*huyết thực là chỉ vật phẩm cúng tế)
Ánh mắt cô sáng ngời nhìn bùa Thiên Cương thần lôi mà ông cụ ở tiệm quan tài cẩn thận từng ly bày ra, vuốt vuốt quạt giấy trong tay, khóe miệng cười chúm chím mà nói: “Quan gia gia, không biết ngài có ý định bán bùa này không?” Cô nhìn ra được, ông lão này muốn bán bùa.
Ông cụ mắt quỷ lù rù mà đáp một câu: “Không biết cháu bằng lòng ra giá bao nhiêu.”
Du Thanh Vi nói: “Không dối gạt ông, bùa này nếu như dựa theo giá đấu giá, giá khởi điểm là tám trăm ngàn. Nếu có thể gặp được khách hàng bằng lòng trả giá, có thể đấu đến một triệu mốt hoặc một triệu hai. Nếu như pháp khí của Sở sự vụ cháu đem đi đấu giá, thông thường sau khi đấu giá thành công còn phải nộp lên nhà đấu giá 5% phí dịch vụ; nếu như là khách hàng cá nhân bán đấu giá cần đóng 10% phí dịch vụ đấu giá, còn cần người bảo đảm. Dựa theo giá thị trường, người bảo đảm trích ra khoảng 10-20% phí bảo đảm. Giả như bùa này của ông bán được giá cao nhất là một triệu hai trăm nghìn, tới tay ông là khoảng tám mươi tư vạn đến chín mươi sáu vạn. Nhưng rất khó bảo đảm bùa này có thể bán được giá cao nhất là một triệu hai trăm nghìn.” Cô dừng lại, nói: “Đương nhiên, đây vẫn là giá thị trường trước kia.” Quạt giấy trong tay cô chỉ về phía Lộ Vô Quy, nói: “Tiểu muộn ngốc biết vẽ bùa Thiên Cương thần lôi, từ nay về sau Sở sự vụ cháu sẽ có bùa Thiên Cương thần lôi bán đấu giá, giá này, nhất định sẽ giảm. Quan gia gia, nếu ông bằng lòng bán bùa Thiên Cương thần lôi, với cháu mà nói chính là trong tuyết đưa than, cháu nguyện thu mua với giá tám trăm ngàn một lá bùa, sau này cho dù ông bán ra bất kỳ pháp khí, bùa chú, Sở sự vụ cháu đều sẽ thu phí dịch vụ của ông với giá thấp nhất theo tiêu chuẩn thu phí.”
Ông cụ mắt quỷ nhắm mắt lại không hề có chút cảm xúc nào, khiến người ta không đoán được ông ta đang suy nghĩ gì.
Du Thanh Vi cười nhạt, cũng không sốt ruột, không nhanh không chậm chờ ông lão cân nhắc.
Lộ Vô Quy liếc nhìn Du Thanh Vi, kéo dài giọng mà nói: “Đắt như vậy!” Nàng lại bổ sung: “Em biết vẽ, lập xuân đã qua, rất nhanh liền có thể vẽ bùa Thiên Cương thần lôi.”
Du Thanh Vi nói: “Hai ngày nay chúng ta còn phải trở về thôn Liễu Bình, cần bùa lôi bảo vệ tính mạng. Bùa âm lôi âm khí quá nặng, nổ bùa âm lôi bảo vệ tính mạng chí ít phải mất đi nửa cái mạng.” Cô nghĩ ông lão chính là nhìn trúng những điểm này, mới lấy ra bùa.
Ông cụ mắt quỷ nói: “Được!” Ông mở mắt ra, nói: “Ông có năm lá bùa Thiên Cương thần lôi, cháu ra giá bao nhiêu?”
Du Thanh Vi cười nói: “Ông là người thẳng thắn, năm lá bùa bốn triệu.” Cô nói xong thì nhìn thấy Lộ Vô Quy tràn đầy đau lòng mà ở đó dùng tay trái đánh tay phải. Cô thấy thủ pháp nổ bùa lôi của Lộ Vô Quy vô cùng thuần thục, hiển nhiên là trước kia nổ bùa không ít. Cô phỏng đoán lúc này Lộ Vô Quy đang tính trước kia nàng nổ mất bao nhiêu cái tám trăm ngàn.