Quỷ Nhất, Quỷ Nhị, Quỷ Tam nghe vậy gần như cùng một lúc xông tới cái giếng trong sân. Quỷ Nhất không chút do dự mà nhảy vào trong giếng, Quỷ Nhị, Quỷ Tam thì lại canh giữ ở miệng giếng, chặn giết toàn bộ những con chồn vàng có ý định nhảy vào trong giếng.
Có chồn vàng nhảy lên quan tài đi cào nắp quan tài, dường như muốn ra tay với người trong quan tài, sợ đến độ Đường Viễn cùng Tiết Nguyên Kiền vội vã đi bảo vệ quan tài.
Du Thanh Vi thì lại vung dao găm giết chồn vàng che chở bên người Lộ Vô Quy đang đờ ra nhìn chằm chằm cái nóc nhà bị đè sụp. Công phu quyền cước của cô chỉ có thể tính là bình thường, mà cô với Lộ Vô Quy lại có mối thù nợ máu với bọn chồn vàng, những còn chồn này toàn bộ tấn công tới phía cô, không lâu sau, quần áo mùa đông dày dặn liền bị cào rách tả tơi, từng vết máu xuất hiện ở trên người. Du Thanh Vi gấp đến độ kêu to: “Tiểu muộn ngốc, hoàn hồn!”
Bỗng nhiên, đáy giếng trong sân truyền đến một tiếng vang trầm thấp.
Theo sát đó, Quỷ Nhất chống lên một thân máu me đi ra từ trong giếng, liên tục lùi ra xa bốn, năm mét.
Quỷ Nhất vừa mới đi ra, âm khí đậm giống như khói đen cuồn cuộn lao ra từ trong giếng âm dương, âm khí giống như ngưng tụ thành hơi nước trong nháy mắt che khuất ánh đèn trong sân, cả cái sân bao phủ ở trong một vùng mờ tối âm u, quỷ khí âm trầm.
Giếng âm vừa mở, chồn vàng để lại gần một trăm xác chồn máu me đầm đìa mà rút lui như thủy triều.
Quỷ Nhất tái mặt lại, nói: “Chồn vàng phá phong ấn rồi!”
Trả thù!
Lộ Vô Quy nhảy vào trong giếng âm tại thung lũng hoang chém giết với chồn vàng, gặp phải xác nhảy cùng thây máu làm cho chồn vàng tổn thất nặng nề, chồn vàng đánh tới chùa Bảo An phá phong ấn mà Hứa Đạo Công bố trí mở ra giếng âm, trả thù.
Quỷ Nhị có hơi run chân, nhìn cái giếng âm phả ra ngoài âm khí cuồn cuộn, ngửi được mùi thi sát, cái mặt vốn đã bảy phần giống quỷ tái nhợt đến cực kỳ giống quỷ. Hắn nói: “Giếng này, đại hung đó.” Lúc đang nói chuyện đã lùi đến cổng sân, chuẩn bị đào tẩu bất cứ lúc nào.
Tiếng xác gào từ đáy giếng truyền ra, thanh âm đó truyền ra thông qua nước giếng dưới nền đất lại tôn lên cảnh tượng bây giờ tại chùa Bảo An, càng hiện ra khiếp người.
Gần trăm xác chồn vàng bị giết chết rải rác ở trong sân, mùi máu tanh nồng như vậy muốn không dẫn ra thi quái cũng không thể!
Lộ Vô Quy tỉnh táo lại, chậm rãi, từ từ quay đầu nhìn chiếc giếng trong sân. Nàng nhìn thấy có âm khí từ trong giếng bốc lên, nàng nghe thấy có tiếng gào của thi quái từ dưới giếng truyền đến, tiếng gào đó dần dần rõ ràng, hình như có thi quái đang tới gần miệng giếng.
Tối hôm qua Tả Tiểu Thứ mới vừa chịu đựng nỗi sợ từ thây máu và xác nhảy, không hề muốn nhìn thấy cương thi chút nào. Cô nghe thấy tiếng xác gào, sợ đến chân đều mềm nhũn, run giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Ưng âm dương lòng như lửa đốt, hô: “Không thể để cho thứ trong giếng đi ra, bằng không thì thôn này liền xong rồi!”
Du Thanh Vi tỉnh táo lại, vọt tới phía trước cầm lên ba lô của Lộ Vô Quy lục lọi, không lục được bùa, hỏi: “Tiểu muộn ngốc, bùa của em đâu? Trước tiên dùng bùa niêm phong giếng! Nhanh!”
Tả Tiểu Thứ lúc này mới nhớ mình còn có một xấp bùa chưa dùng hết, vội vã lấy ra, hết tấm này đến tấm khác dán vào trên giếng.
Du Thanh Vi chạy về phòng thật nhanh lấy ra vật liệu bùa cùng bút bùa đi tới bên người Lộ Vô Quy, nói: “Em biết vẽ bùa, trước tiên dùng bùa niêm phong giếng!”
Lộ Vô Quy liếc nhìn giấy bùa và mực mà Du Thanh Vi đưa đến trước mặt, nói: “Ông nội dùng tinh huyết của ông làm mực, dùng tính mạng để vẽ bùa mới niêm phong lại miệng giếng này.”
Du Thanh Vi phát lạnh khắp người. Cô hiểu rõ ý của Lộ Vô Quy, dùng mực bùa để vẽ bùa, không niêm phong được cái giếng này.
Ba gã Quỷ Đạo leo lên tường sân bày ra đội hình bỏ chạy thoát thân bất cứ lúc nào.
Du Thanh Vi run rẩy cả người, nói: “Tiểu muộn ngốc, tôi… mẹ của tôi còn ở đây…” Một khi có xác nhảy cùng thây máu đi ra, mẹ của cô căn bản là không trốn được.
Lộ Vô Quy nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong giếng, nàng cầm lấy thước pháp Lượng Thiên xuống cây, nói: “Em chôn bùa lôi ở nhà Trang Phú Khánh…” Nói đến bùa lôi, nàng chợt nhớ tới trong phòng ông nàng còn có một lá bùa lôi chưa kích phát, nhất thời ánh mắt sáng lên! Nàng đạp trên cây bào đồng ngã đè vào nhà nàng đi đến phòng ông nàng, tìm bùa lôi ở trong đống ngói vụn này.
Du Thanh Vi kích động kêu to một tiếng: “Anh Đường, đưa mẹ của em đi nhà chú Trang.”
Tả Nhàn gọi: “Thanh Vi —— ”
Du Thanh Vi quả đoán mà nói: “Đi!” Cô thấy Tả Nhàn dường như còn muốn nói điều gì, nói tiếp: “Anh rút lui trước, nếu như chúng em không cầm cự được sẽ rút lui về nhà chú Trang.”
Tiểu Đường nghe vậy, ba chân bốn cẳng vọt tới phòng ngủ, nói với Tả Nhàn: “Dì Tả, tình huống khẩn cấp.”
Tả Tiểu Thứ nhìn ra Ưng âm dương không thể đánh, còn nói: “Ưng gia gia cùng đi.”
Ưng âm dương không chối từ, cùng Tiểu Đường, Tả Nhàn vội vàng bỏ chạy về nhà Trang Phú Khánh.
Tiếng xác gào càng ngày càng gần, trong giếng đã mơ hồ có huyết quang hiện ra.
Có thây máu!
Quỷ Nhất sợ đến gào to: “Chạy!” Vươn mình nhảy xuống tường, gọi lại Quỷ Nhị, Quỷ Tam, chạy theo sau mấy người Tả Nhàn!
Du Thanh Vi run rẩy leo lên trên đại thụ đổ nghiêng trong sân, bò đến trên nóc nhà, quay sang gọi Lộ Vô Quy đang tìm kiếm dưới cây: “Tiểu muộn ngốc”, cô vịn cành cây nhảy xuống, hỏi: “Tìm cái gì?”
Lộ Vô Quy hồi đáp: “Em chôn lá bùa lôi ở trên xà nhà.” Lúc đang nói chuyện, sau khi đẩy ra một đống ngói vỡ, thấy được một tấm bùa lôi đã lâu không gặp tỏa ra từng trận sét phía trên cùng viết chữ “Sắc”, phía dưới cùng viết chữ “Cương”, trung tâm bùa là hoa văn sấm sét, viết dòng chữ “Mượn phép Càn Khôn phong lôi sắc lệnh”. Nàng đẩy ra ngói vụn bên cạnh, nhìn thấy một khúc xà nhà đứt đoạn dài hơn một mét. Cái xà nhà này bị cành to đè, nàng đẩy đi, lại không di chuyển.
Một tiếng trầm nặng truyền ra từ trong giếng ở trong sân, nghe thanh âm đó đã rất gần, hình như ngay ở chỗ miệng giếng.
Tả Tiểu Thứ sợ đến nước mắt đều tràn ra, cô gào khóc: “Không thể, tôi không chống nổi!” Quay đầu lại liền vọt ra ngoài sân, chạy đến cổng sân mới nhớ là xác nhảy với thây máu có bản năng truy đuổi như chó mèo. Nhỡ cô đang chạy, thây máu đã đến miệng giếng đột nhiên lao ra, người đầu tiên gặp nạn chính là cô!
Tử đạo hữu bất tử bần đạo*!
(*Đạo hữu là chỉ người khác, bần đạo là chỉ chính mình. Câu này nghĩa là: Huynh đệ ngươi chết đi, ta không chết đâu. Chính là vì lợi ích của chính mình mà không tiếc tổn hại lợi ích của người khác. Nghĩa giống câu: Sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi.)
Tả Tiểu Thứ lấy ra một lá bùa nặc dương cuối cùng từ trong túi liền chuẩn bị dán vào trên người, nhưng lúc cô giơ bùa lên lại do dự —— cô dùng, còn Du Thanh Vi thì sao đây?
Cô quay đầu lại nhìn về trong sân, nhìn thấy anh Kiền đã nắm chặt trong tay trọng kiếm hắc kim, đạp đại thụ ngã đổ lùi tới nóc nhà.
Cô cắn răng một cái, cũng đạp lên đại thụ vọt tới bên cạnh anh Kiền, nói: “Mặc kệ, muốn chết cùng chết! A! Phì phì phì, đồng ngôn vô kỵ, đại cát đại lợi! Sống lâu trăm tuổi sống lâu trăm tuổi!” Ném một lá bùa nặc dương cuối cùng trong tay về phía Du Thanh Vi đang ở bên dưới, hô: “Du Lừa Đảo, đón lấy bùa nặc dương.” Ném đi bùa nặc dương, đau lòng đến trái tim đều đang chảy máu. Một tấm cuối cùng đó! Sớm biết ngày hôm nay cho dù thế nào cũng bảo Lộ Vô Quy vẽ thêm hai tấm dự phòng!
Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy đồng thời dùng sức cũng không thể di chuyển cái xà nhà dán bùa Thiên Cương thần lôi bị cành cây to bằng cánh tay đè. Cô nghe thấy tiếng của Tả Tiểu Thứ theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn lại, liếc thấy Tả Tiểu Thứ đứng bên cạnh Tiết Nguyên Kiền, hô: “Anh Kiền, mượn kiếm của anh dùng một lát.”
Tiết Nguyên Kiền gật đầu, vịn cành cây đi xuống mặt đất tràn đầy ngói vụn cùng cành cây, đưa chuôi kiếm về phía Du Thanh Vi.
Lộ Vô Quy tiếp nhận kiếm, “kèn kẹt kèn kẹt” mấy nhát nhanh nhẹn chặt đứt cành cây đè trên xà nhà có dán bùa Thiên Cương thần lôi, ném trọng kiếm hắc kim xuống đất, một tay ôm lấy cái xà nhà gãy kia, một tay khác bám cành cây trèo lên trên thật nhanh. Lúc nàng leo lên trên nóc nhà thì nghe thấy trong giếng vang lên tiếng nước chảy, từng đợt xác gào vang lên ngay ở đáy giếng, nghe tiếng vang đó dường như là vài con thi quái chen chúc một chỗ. Nàng lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới bên giếng, cúi đầu nhìn, chỉ thấy đáy giếng không quá hai thước có đến bốn con thây máu đang chen lấn.
Bốn con thây máu đồng thời mở ra cái miệng tràn đầy răng nhọn hướng về phía nàng rít lên một tiếng, liều mạng mà chen lên phía trên.
Lộ Vô Quy thấy chúng nó bất cứ lúc nào cũng có thể thoát ra từ đáy giếng, tưởng tượng chúng nó lấy tốc độ nhanh như chớp từ trong giếng lao ra, một vuốt đè ngã nàng, cắn đứt mạch máu ở cổ nàng một cái như là đối phó với chồn vàng—— cảnh tượng hiện lên trong đầu dọa nàng run tay, ném cái xà nhà dán bùa Thiên Cương thần lôi vào trong giếng, quay người nhào đến phía sau đại thụ——
“Ầm——” một tiếng sấm nổ từ trong giếng truyền ra, nổ đến nỗi mặt đất cũng run rẩy theo. Trong giếng chợt hiện ánh chớp chói mắt, chiếu đến trong sân sáng ngời. Sét chí cương chí dương gột rửa sạch sẽ âm khí trong sân——
Đường âm trong giếng bởi vì gặp phải sức mạnh sấm sét phá hoại nên cũng biến mất theo.
Du Thanh Vi, Tả Tiểu Thứ, Tiết Nguyên Kiền bị tiếng sấm nổ đột nhiên nổi lên làm bên tai vang ù ù.
Tả Tiểu Thứ nghe thấy động tĩnh này cũng biết là bùa lôi nổ, vô cùng cao hứng không để ý hình tượng mà ngửa mặt lên trời cười to “Ha ha ha”.
Du Thanh Vi xoa lỗ tai, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Tả Tiểu Thứ không biết là bị cái gì kích thích. Cũng đâu chỉ từng gặp thây máu có một hai lần, còn kích động như vậy sao?
Tiết Nguyên Kiền lẳng lặng nhặt về trọng kiếm hắc kim bị Lộ Vô Quy dùng xong liền ném đi, ôm vào trong ngực. Hắn quyết định chút nữa nói cho Lộ Vô Quy một tiếng thanh kiếm này là đồ cổ, đem đi đấu giá có thể bán được rất nhiều tiền, đỡ cho về sau nàng mượn dùng xong tiện tay ném đi đâu không tìm lại được, hắn liền khóc cũng không có chỗ mà khóc.