Ưng âm dương hét to: “Cái gì?”
Lộ Vô Quy đang bị tiếng động của máy phát điện làm ồn không chịu nổi, nghe thấy tiếng hét của Ưng âm dương, tò mò quay đầu nhìn lại. Nàng nói với Trang Phú Khánh: “Trang Phú Khánh, đốt nến có được không? Thật quá ồn.” Nàng còn nói: “Đã trễ thế này, vợ chồng hai người nên về đi.”
Trang Phú Khánh nói: “Chị Hiểu Sanh của con nhiều lần căn dặn nhờ bác hỗ trợ cho họ, một đại gia tử* ở nơi xa lạ này, đến cả cái nơi ở cũng không có, lão tiên sinh còn bệnh nặng như vậy, lúc này rời đi không thích hợp. Đã trễ thế này bọn họ ngay cả cơm cũng còn chưa ăn.” Lại oán giận Thái Phân nấu cơm còn lâu như vậy, nói là chùa Bảo An từ trước đến giờ không có tín hiệu điện thoại di động, đi ra con đường lớn bên ngoài gọi điện thoại cho Thái Phân.
(*đại gia tử = nhà người có tiền.)
Lộ Vô Quy đứng ở cửa sân nhìn thấy Trang Phú Khánh liên tục gọi điện thoại nhiều lần đều không có người nhận nghe, cùng đi qua, hỏi: “Làm sao vậy? Điện thoại không gọi được sao?”
Trang Phú Khánh nói với Lộ Vô Quy: “Không gọi được.” Hắn ngẫm lại thấy không đúng, nói: “Không được, bác phải đi về nhà xem.”
Lộ Vô Quy biết điện thoại di động của Thái Phân là Trang Hiểu Sanh mua, Thái Phân hết sức nâng niu, chưa bao giờ rời khỏi người, gọi điện thoại cho Thái Phân chưa bao giờ có tình huống không có ai nghe máy. Nàng nhớ tới chuyện vừa nãy gặp phải Ngô bà bà, nhất thời có loại cảm giác xấu, nói: “Bác chờ con cùng đi.” Chạy vài bước về trong phòng, từ trong ba lô rút ra thước pháp Lượng Thiên, liền muốn đi ra ngoài. Nàng thoáng nhìn bùa trong túi, lại lấy một ít ở trên người, còn lại lấy ra cho Tả Tiểu Thứ.
Tả Tiểu Thứ thấy dáng vẻ vội vã của Lộ Vô Quy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Tính tình của Lộ Vô Quy là nổi danh từ từ thong thả trong Sở sự vụ. Lộ Vô Quy lộ ra vẻ mặt sốt ruột nhất định là xảy ra vấn đề rồi.
Lộ Vô Quy nói: “Gọi điện thoại cho Thái Phân không được.” Nói xong, nàng nhìn thấy Trang Phú Khánh chạy tới cửa sân, nhanh chóng đuổi theo. Nàng gấp một lá bùa tránh tà ma thành hình tam giác nhét vào trong túi Trang Phú Khánh, nói: “Cầm theo cái này.” Bước nhanh đi về phía nhà Trang Phú Khánh.
Trang Phú Khánh chạy một mạch cũng không đuổi kịp nàng, gấp đến độ ở phía sau gọi: “Nhị Nha chầm chậm thôi, quá tối, cẩn thận té, cẩn thận rắn.”
Lộ Vô Quy đáp một tiếng: “Ôi.” Nàng ngửi thấy nơi đầu gió phía trước bay tới mùi cơm nước, dưới chân không chỉ không chậm lại, mà còn chạy. Nàng chạy về phía trước 2-3 phút chợt thấy có cơm nước đánh đổ trên đất, thức ăn rất nhiều, cặp lồng và bát đựng thức ăn nàng đều biết, trước đây vợ Trang Phú Khánh đưa thức ăn đều là dùng những cái này để đựng. Trong lòng nàng căng thẳng, vội vàng đi đến bụi cỏ bên cạnh bới ra, không nhìn thấy dấu vết rắn bò, cũng không có thấy hồn của vợ Trang Phú Khánh rơi ở đây, càng không thấy có âm khí.
Không phải âm xà!
Lộ Vô Quy quay đầu liền chạy về phía chùa Bảo An, tốc độ của nàng nhanh chóng, tựa như một cơn gió chạy qua người Trang Phú Khánh, vọt vào chùa Bảo An chạy đến bên người Ưng âm dương, hỏi: “Ưng âm dương, thôn Liễu Bình ngoài âm xà ra, còn có cái gì có thể bắt người đi.”
Lông mày Ưng âm dương run lên, hỏi: “Làm sao vậy? Ai lại xảy ra chuyện rồi?”
Lộ Vô Quy nói: “Thái Phân. Cơm nước mà bác ấy nấu đánh đổ ở trên đường, người không còn bóng, không phải âm xà làm ra.”
Ưng âm dương nói: “Không phải âm xà, đó chính là chồn vàng.”
Lộ Vô Quy liền xoay người đi ra ngoài.
Du Thanh Vi gọi: “Tiểu muộn ngốc.” Mau đuổi theo kéo lại Lộ Vô Quy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Làm sao vậy?”
Lộ Vô Quy nói: “Em muốn đi thung lũng hoang tìm Thái Phân.”
Ưng âm dương đen mặt kêu lên: “Hồ đồ, thung lũng hoang đó là nơi nào ——” Lời ông còn chưa nói hết, Tả Tiểu Thứ bên cạnh kêu một tiếng: “Tôi đi cùng em”, trở về nhà xách theo kiếm, đeo lên ba lô của cô cùng Lộ Vô Quy rồi đi tới bên người Lộ Vô Quy, đưa ba lô cho Lộ Vô Quy Lộ Vô Quy, nói: “Đi.”
Du Thanh Vi hô một tiếng: “Anh Kiền, anh Đường, các anh canh giữ ở đây chú ý một chút. Em đi với họ.” Lúc đang nói chuyện đã chạy ra sân đuổi theo Lộ Vô Quy cùng Tả Tiểu Thứ.
Ưng âm dương trông thấy ba con nhóc con với dáng vẻ nghé con mới sinh không sợ hổ muốn đêm khuya xông vào thung lũng hoang thì gấp đến độ không ngừng giậm chân, cầm lấy dụng cụ liền muốn đuổi theo, bị Du Đạo Pháp bảo Tiểu Đường và anh Kiền ngăn lại.
Tả Nhàn đã thấy tận mắt bản lĩnh của Lộ Vô Quy, đối với Lộ Vô Quy rất là tín phục, nhìn thấy Ưng âm dương gấp đến độ như là lửa cháy đến nhà, nói rằng: “Tiểu Lộ là người có bản lĩnh lớn, lão tiên sinh không cần lo lắng.”
Ưng âm dương gấp gáp hỏi: “Đứa bé đó thiếu hồn thiếu phách, đầu óc không minh mẫn, cứng đầu cứng cổ, đêm khuya xông vào thung lũng hoang sẽ xảy ra chuyện.” Ông lại gọi: “Đại Dũng, còn đứng ngây ra đó làm gì? Cầm lấy vũ khí, đi.”
Du Đạo Pháp nhọc nhằn mà hô: “Ưng giá đỗ!” Một tiếng hô to này như là dùng hơn nửa cái mạng của ông, hô xong cả người liền biến thành bộ dạng không kịp thở.
Ưng âm dương vội vã trở lại bên người Du Đạo Pháp, vỗ về lưng của ông ấy giúp ông dễ chịu.
Du Đạo Pháp nói: “Để… để tụi… tụi nó đi, biết… biết… biết đâu còn có thể… có thể trấn áp lại… thung… thung lũng hoang, chuyện…chuyện… kỳ lạ… này… điệu… điệu hổ ly sơn…”
Ưng âm dương nói: “Được được được, cậu đừng nói nữa, thở đều trước đi đã.” Ông kéo chiếc ghế đẩu dài ngồi xuống bên cạnh Du Đạo Pháp, rồi quay sang gọi đại đồ đệ: “Đại Dũng, thừa dịp trời vừa tối, trước tiên bố trí một phen. Ta thấy tối hôm nay sẽ không yên bình.” Ông thấy anh Kiền cùng Tiểu Đường tuổi trẻ lực tráng đều là người có bản lĩnh, không khách khí chỉ huy hai người bọn họ hỗ trợ.
Trang Phú Khánh thở hồng hộc mà chạy vào trong sân, gọi: “Ưng… Ưng… Ưng đại gia… xảy… xảy ra chuyện rồi…, Thái… Thái Phân… không… không thấy đâu… thức ăn… thức ăn rơi… rơi xuống trên… trên đường…”
Ưng âm dương quay đầu liếc nhìn Trang Phú Khánh thở hổn hển không ra hơi, nói: “Biết rồi. Ba con bé kia đã đi tìm rồi.”
Trang Phú Khánh hỏi: “Ai?” Hắn cho rằng chính mình nghe lầm.
Ưng âm dương nói: “Nơi này ngoài ba đứa nó ra còn ai khác sao?”
Trang Phú Khánh vừa nghe, trợn mắt kêu lên: “Nhị Nha?” Hắn lại hỏi: “Đi đâu tìm?” Vừa nghĩ, Nhị Nha đầu óc không minh mẫn, trời tối như hũ nút lỡ như xảy ra chút chuyện thì phải làm sao! Hắn bật đèn pin trong tay, lại muốn ra ngoài đuổi theo người.
Anh Kiền thấy thế, vội vàng kéo lại Trang Phú Khánh, nói: “Chú Trang, đây là bản địa của Tiểu Lộ, chú cứ an tâm chờ em ấy tìm người trở về.”
Trang Phú Khánh nói: “Ôi, cậu không hiểu, Nhị Nha đầu óc không minh mẫn…” Hắn gấp đến độ lại muốn đi ra ngoài.
Anh Kiền thầm nghĩ: “Mấy người này mắt đều sao vậy. Một vị đại tài như vậy, ai nấy đều coi em ấy như đứa ngốc.” Hắn nhớ tới lúc Lộ Vô Quy đi âm dám đi thôn quỷ, trên chân dán vào bùa phong cương chạy ngay cả thây máu cũng không đuổi kịp, lại nhìn những người này ai cũng coi Lộ Vô Quy như kẻ đần độn ra cửa sẽ không tìm được đường trở về, hoàn toàn không còn gì để nói. Hắn thấy Trang Phú Khánh gấp chết đi được, khuyên nhủ: “Chú yên tâm đi, Thanh Vi cùng Tiểu Thứ nhà cháu đều có bản lĩnh lớn, có họ đi cùng, Tiểu Lộ đại sư… Tiểu Lộ sẽ không xảy ra chuyện.”
Trang Phú Khánh hỏi: “Thật ư?”
Anh Kiền đàng hoàng trịnh trọng mà nói: “Vậy còn có thể có giả? Đừng thấy Thanh Vi cùng Tiểu Thứ nhà cháu trẻ tuổi, đây chính là người tài có thể tìm lại người trên đường Hoàng Tuyền.” Hắn thấy Trang Phú Khánh nửa tin nửa ngờ, lại chỉ tay vào Du Đạo Pháp, nói: “Đó là sư tổ* của cháu, ông ấy chính là sư đệ ruột thịt của Hứa Đạo Công, ông ruột của Thanh Vi nhà cháu, chú không tin cháu, chẳng lẽ không tin Hứa Đạo Công?”
(*sư tổ là sư phụ của thầy.)
Trang Phú Khánh tin.
Thế nhưng Ưng âm dương thì biết Du Đạo Pháp có bao nhiêu cân lượng, ông sâu sắc mà liếc nhìn anh Kiền, đối với miệng lưỡi của tiểu ca này xem như là phục rồi. Du Đạo Pháp năm đó cũng không dám chém gió như hắn!